Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điềm Điềm lại quay sang đạo diễn Lý Mậu, vẻ mặt không cam lòng:
"Đạo diễn Lý ơi, sao lại chọn mấy người dân làng kiểu gì vậy? Không trao đổi gì trước à?"

Lý Mậu gãi đầu cười khổ:
"Ờ thì... bác ấy bình thường cũng dễ gần lắm mà. Không hiểu sao hôm nay lại... như vậy..."

Lương Điềm Điềm chỉ còn biết thở dài thườn thượt.
"Thôi kệ đi, chắc em xui thôi."

Sau khi rút thăm xong xuôi, mỗi khách mời được một người dân dẫn về nhà của họ. Ai cũng tranh thủ làm quen với chỗ ở mới để chuẩn bị cho buổi ghi hình chính thức.

Kỷ Hòa được phân về nhà họ Trịnh, một trong những gia đình khá giả trong làng. Vợ chồng chủ nhà đều đi làm xa, trong nhà chỉ còn ông bà già và người con trai lớn.

Người con trai này khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng bị liệt hai chân, phải ngồi xe lăn cả ngày.

Lúc này, Kỷ Hòa mới hiểu ra vì sao bác gái Triệu lại nói mấy lời như vậy. Thì ra là chê trách nhà này có người con trai "ốm yếu bệnh tật", nên không muốn cô về ở cùng.

Dù vậy, khi gặp Kỷ Hòa, người đàn ông ấy vẫn giữ lễ độ, cư xử chừng mực.

Ông Trịnh sắp xếp cho cô một căn phòng nhỏ trong nhà. Tuy không rộng rãi nhưng sạch sẽ và gọn gàng, đủ để cô cảm thấy thoải mái.

Sau khi đến chỗ ở được phân chia, các khách mời liền xắn tay áo phụ giúp người dân trong làng làm vài việc vặt. Một ngày quay hình cứ thế trôi qua một cách bình yên.

Sáng hôm sau, như thường lệ, Kỷ Hòa dậy sớm đi chạy bộ. Khi quay về thì kim đồng hồ đã chỉ tám giờ. Tiết trời sáng sớm vẫn còn chút se lạnh, cô liền rẽ vào nhà bác gái Triệu với ý định ghé thăm Lương Điềm Điềm một chút, tiện thể nhắc nhở cô em không nên cố mặc phong cách thời trang bất chấp thời tiết mà quên giữ gìn sức khỏe.

Dù biết rõ tính Điềm Điềm thích ngủ nướng, cô vẫn muốn tới xem thử.

Vừa bước đến sân nhà họ Triệu, Kỷ Hòa đã thấy một cảnh khiến cô bất ngờ—Lương Điềm Điềm đã dậy rồi!

Cô ấy đang mặc một chiếc áo bông dày, ngồi xổm bên hiên nhà, khuôn mặt bĩu môi, thần sắc rõ ràng không vui. Vì chưa rửa mặt hay trang điểm nên khuôn mặt vốn sắc sảo trở nên nhợt nhạt, mất đi vài phần rực rỡ thường thấy, ngược lại lại khiến cô trông giống như cô em hàng xóm đáng yêu, có chút tội nghiệp.

Kỷ Hòa đi tới, cười khẽ rồi đưa tay xoa đầu cô:
"Chà chà, hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi. Em mà cũng dậy sớm thế này sao?"

Lương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Hòa, lập tức “òa” lên một tiếng, bật khóc như trẻ con.
"Hu hu hu, chị Kỷ ơi, em sắp điên mất rồi. Biết thế em đã không thèm tham gia gameshow này làm gì!"

Kỷ Hòa hơi nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi:
"Sao vậy, xảy ra chuyện gì à?"

Lương Điềm Điềm thút thít kể lại:
"Tối qua em livestream đến tận hai giờ sáng để tương tác với fan. Tính ngủ nướng một chút để dưỡng da, nếu không hôm nay chắc chắn mắt sẽ thâm đen như gấu trúc."

"Vậy mà năm giờ sáng bác gái Triệu đã đi lại rầm rầm trong nhà, không những không cố đi nhẹ nói khẽ, ngược lại còn cố tình nói to. Em bị đánh thức, không tài nào ngủ lại được, cuối cùng đành phải bò dậy."

Cô vừa nói vừa siết chặt tay áo, mắt đỏ hoe:
"Em biết là mình ở nhờ thì nên tôn trọng thói quen sinh hoạt của họ... nhưng không hiểu sao em luôn cảm thấy bác gái Triệu hình như không ưa em. Em có làm gì sai đâu cơ chứ!"

Biết vẫn chưa tới giờ ghi hình chính thức, Lương Điềm Điềm cũng không ngại nói ra nỗi lòng thật, vì không sợ bị phát sóng.

Kỷ Hòa vỗ vai cô an ủi:
"Có thể là bác ấy không cố ý đâu, chỉ là EQ hơi thấp chút thôi. Người dân vùng quê thường có thói quen ngủ sớm dậy sớm, giờ giấc sinh hoạt khác chúng ta là bình thường. Cố gắng chịu đựng thêm mấy ngày, chương trình sắp kết thúc rồi."

Khi hai người đang trò chuyện, một người đàn ông thấp đậm, dáng người tròn trịa, gương mặt không mấy ấn tượng bước tới, tay cầm theo một quả táo. Anh ta cười rạng rỡ, đưa quả táo ra trước mặt Lương Điềm Điềm:
"Cô Lương này, cái này cho cô nè."

Lương Điềm Điềm hơi sửng sốt, ngập ngừng nhận lấy quả táo:
"Ơ… cảm ơn anh."

Anh chàng mỉm cười rồi quay đi, để lại hai cô gái nhìn theo bóng lưng anh đầy thắc mắc.

Kỷ Hòa nghiêng đầu hỏi nhỏ:
"Người đó là ai vậy?"

Lương Điềm Điềm trả lời:
"À, đó là con trai của bác gái Triệu, hình như tên là Triệu Tuấn Kiệt."

"Anh ta đối xử với em tốt đấy chứ, còn tặng táo nữa mà."

"Chỉ tiếc là mẹ anh ta thì ngược lại... chẳng hiểu sao bà ấy cứ như đang ghét bỏ em vậy."

Lương Điềm Điềm liếc nhìn đồng hồ, bật dậy nói:
"Thôi chết rồi, không còn sớm nữa, em phải trang điểm ngay. Lát nữa quay hình mà bị lộ mặt mộc thì em chết chắc!"

Kỷ Hòa nhìn theo cô ấy, trong lòng thầm nghĩ: thật ra mặt mộc của Điềm Điềm cũng khá đẹp, làn da mịn màng, ngũ quan cân đối, tuy không rực rỡ như khi trang điểm nhưng vẫn rất có sức hút.

Như thể đọc được suy nghĩ đó, Lương Điềm Điềm vừa rút đồ trang điểm vừa lẩm bẩm:
"Không được đâu! Lỡ như có cái máy quay nào ghi lại khoảnh khắc dìm hàng thì em sẽ bị anti-fan mang ra chế nhạo mất. Chị Kỷ nghĩ ai cũng như chị à, mặt mộc cân mọi góc quay ư?"

Kỷ Hòa bật cười, khẽ lắc đầu:
"Em nên tự tin hơn. Người vào showbiz chẳng ai là xấu cả, chỉ là tiêu chuẩn đẹp của giới này quá cao thôi."

Lương Điềm Điềm thở dài:
"Hồi nhỏ em cũng thấy mình đẹp lắm. Nhưng vào showbiz rồi mới thấy, người người nhà nhà đều đẹp, áp lực đè nén muốn xỉu luôn ấy chứ."

Một lúc sau, khi cô nàng xuất hiện trở lại thì đã được "biến hình" hoàn chỉnh—trang điểm kỹ càng, tóc tai gọn gàng, váy ngắn màu hồng pastel bay nhẹ trong gió. Cô xoay một vòng trước mặt Kỷ Hòa:
"Hôm nay em mặc váy ngắn thần khí lộ chân, có mặc lớp giữ nhiệt bên trong nên không sợ lạnh đâu!"

Kỷ Hòa còn chưa kịp phản hồi, bác gái Triệu đã từ trong nhà xách xô nước đi ngang qua. Vừa liếc thấy Điềm Điềm, lông mày bà lập tức nhíu lại, giọng mắng đầy khó chịu:
"Ôi trời đất ơi, cái mặt cháu bị sao thế? Trắng bệch như xác không hồn, lại còn bôi bôi đỏ đỏ hồng hồng như hát tuồng!"

"Đã thế còn mặc váy ngắn cũn cỡn thế kia, mặc vậy là định để mấy thằng đàn ông trong làng ngắm chắc?"

Lương Điềm Điềm giận đến mức sắc mặt có chút dữ dằn. Cô lớn tiếng nói:

"Sao lại để đàn ông đánh giá được chứ? Đây là lớp trang điểm của cháu, cháu thích như vậy!"

Bác gái Triệu nhíu mày, giọng đầy chê bai:
"Trời ơi, con gái bây giờ không thể mặc cho đàng hoàng tử tế được à? Mặc gì mà lố lăng, hở chỗ này chỗ kia, chẳng biết giữ thể diện!"

Lương Điềm Điềm đứng hình. Cô tức đến nghẹn lời, suýt nữa bật lại ngay tại chỗ. May mà Kỷ Hòa kịp kéo tay cô đi, tránh một trận cãi vã công khai.

Vừa khuất tầm máy quay, Lương Điềm Điềm gào lên bức xúc:
"Trời đất ơi, em chịu hết nổi rồi! Sao chỗ này còn sống theo tư tưởng phong kiến vậy? Bây giờ là thế kỷ bao nhiêu rồi mà còn bị phán xét kiểu đó?"

Giọng cô lớn đến mức khiến Diệp Chi Tinh cũng quay đầu lại nhìn. Nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, cậu ấy gãi đầu, an ủi:

"Thôi mà chị Điềm Điềm, đừng giận nữa. Dù sao tụi mình cũng chỉ đến đây quay chương trình thôi, quay xong rồi về mà."

Dù Diệp Chi Tinh đã cố xoa dịu, nhưng gương mặt Lương Điềm Điềm vẫn hằn rõ sự bực bội. Chỉ nghĩ đến việc phải ở đây suốt hai tuần, cô đã thấy như sắp trầm cảm đến nơi.

Xem như cô xui xẻo vậy!

Nhiệm vụ hôm nay khá nhẹ nhàng: rút thăm chia thành ba cặp nam nữ để đến địa điểm được chỉ định, chụp ảnh check-in theo yêu cầu của chương trình. Tổng cộng có bốn nữ, ba nam, còn khách mời đặc biệt – Sầm Ninh – được miễn nhiệm vụ, không cần ghép nhóm.

Khi đạo diễn Lý Mậu vừa công bố quy tắc, bình luận trên màn hình livestream lập tức nổ tung:

[Cười không chịu nổi, mong ước được ghép đôi chị Kỷ với chị Điềm coi như tiêu tan rồi!]
[Tôi hóng xem ai sẽ "cất cánh" nhờ được đi cùng chị Kỷ đây!]
[Chỉ cần ghép nhóm với chị Hòa là yên tâm thắng chắc!]

Kết quả rút thăm khiến Diệp Chi Tinh vui ra mặt. Cậu nhìn kết quả trong tay, vẫy tờ giấy trước mặt Lương Điềm Điềm:

"Thế nào, vận may của tôi ổn chứ? Tôi được chung nhóm với chị Kỷ đấy!"

Lương Điềm Điềm tức đến mức dậm chân:
"Trời ơi! Chị Kỷ rõ ràng là của em mà!!!"

Trong khi hai người vẫn còn đang trêu nhau, Tiêu Trạch Trình nhìn tờ giấy trong tay, rồi quay sang Lương Điềm Điềm:

"Này, Lương Điềm Điềm... chúng ta cùng một nhóm."

"Thật ạ?" – Lương Điềm Điềm mừng rỡ, ánh mắt sáng rực.
Được hợp tác cùng đàn anh mà cô luôn ngưỡng mộ quả là điều tuyệt vời.

Thế nhưng, ở một góc khác, sắc mặt Điền Nhược Kỳ tối sầm. Cô không phải là diễn viên xuất thân từ trường lớp bài bản, chỉ nhờ ngoại hình nổi bật mà lọt vào mắt xanh của công ty giải trí. So với người bình thường thì cô khá xinh, nhưng trong làng giải trí – nơi cái đẹp là chuyện thường ngày – thì cô không quá nổi bật.

Cô từng được biết đến với danh xưng "hoa khôi đại học X", nhưng danh hiệu đó cũng chẳng còn đủ sức giữ cô trụ lại giữa showbiz khắc nghiệt. Công ty quản lý đã bóng gió rằng nếu cô không cải thiện độ hot, có thể họ sẽ rút bớt đầu tư.

Xuất thân bình thường, bố mẹ chỉ là công chức viên chức, cô từng nếm trải cảm giác sung túc khi nổi tiếng – và tuyệt đối không muốn quay về cuộc sống tầm thường trước đây.

Lần này tham gia gameshow, cô đặt nhiều hy vọng được chung nhóm với Tiêu Trạch Trình – gương mặt có sức ảnh hưởng nhất dàn nam khách mời. Nếu tạo được tương tác tốt, biết đâu cô có thể "cất cánh" theo.

Nhưng vận may không đứng về phía cô.

Khi nhìn thấy Lương Điềm Điềm được bắt cặp với Tiêu Trạch Trình, ánh mắt Điền Nhược Kỳ ánh lên vẻ đố kỵ, nhưng cô cũng đành bất lực. Cô bị ghép nhóm với Tô Chiếu An – một tân binh không mấy nổi bật.

Nhiệm vụ lần này tưởng như đơn giản, chỉ là đi chụp ảnh và điểm danh, nhưng trên đường đi, các nhóm sẽ phải tương tác với người dân địa phương.

Lý Mậu đưa ra một quy định: bất kỳ khách mời nào cũng không được từ chối lời nhờ giúp đỡ từ dân làng, và phải hoàn thành việc họ giao.

Sau khi chuẩn bị xong, mọi người đồng loạt xuất phát.

Đi được khoảng 500 mét, họ gặp ngay những người dân đầu tiên. Mấy người phụ nữ trung niên đang ngồi bên bờ sông giặt đồ, khi thấy nhóm khách mời liền vẫy tay gọi:

"Các cháu ơi, giúp tụi cô giặt ít quần áo với nhé!"

Chưa kịp phản ứng, họ đã khiêng ra sáu thùng quần áo bẩn, chất đầy như núi.

Mỗi nhóm hai thùng – chia đều, không ai được trốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK