Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi lão Đường qua đời, Vương Ma Tử đau lòng vô cùng.

Ông đã đích thân vớt xác bạn già lên từ lòng sông lạnh lẽo. Nhưng bất kể ai đến hỏi, ông cũng nhất quyết không chịu trả lại xác, dù bị dèm pha, chỉ trích, hay thậm chí là đe dọa.

Vương Ma Tử thường ngồi một mình, lẩm bẩm như nói với người đã khuất:

"Ông bạn già à… xin hãy tha thứ cho tôi… Tôi đã tự quyết định thay ông… Nhưng đây là điều duy nhất tôi có thể làm vì ông, cũng là điều cuối cùng rồi..."

Dù con trai cả và con trai thứ hai của lão Đường liên tục dẫn người tới cửa đòi xác, gây rối ầm ĩ, Vương Ma Tử vẫn không lay chuyển. Ông giữ vững lập trường như một tảng đá giữa dòng nước siết.

Theo thời gian, người trong thôn cũng bắt đầu quay lưng với ông.

“Cái tên Vương Ma Tử này đúng là vô lương tâm. Dựa vào việc vớt xác người giàu rồi hét giá trên trời, chẳng còn chút nhân tính nào cả!”

“Phải đó! Tôi nghe nói hai đứa con nhà họ Đường đã trả ông ta cả trăm nghìn rồi mà ông ta vẫn chưa chịu giao cái xác!”

“Một trăm nghìn đấy! Tên Vương Ma Tử này đúng là tham không đáy, rốt cuộc ông ta muốn moi bao nhiêu nữa chứ!”

“Xui xẻo hết sức! Có người như vậy sống ở thôn mình đúng là mất mặt. Chi bằng đuổi quách ông ta đi cho rảnh!”

Dù không ai dám công khai làm gì, nhưng tiếng xì xào bàn tán sau lưng thì không lúc nào dứt. Ánh mắt xa lánh, lời lẽ cay nghiệt cứ thế bủa vây lấy ông.

Chán ngán và cũng chẳng còn gì để lưu luyến, Vương Ma Tử dọn khỏi thôn, chuyển vào căn nhà gỗ nhỏ nằm ven bờ sông. Nơi đó vốn là chòi của một người gác rừng, từ lâu đã bị bỏ hoang – giờ lại trở thành chốn đi về duy nhất của ông.

Diêm Lập gãi đầu, vẻ mặt đầy nghi ngờ:

“Vậy... ông định giữ xác của lão Đường mãi như vậy sao?”

Vương Ma Tử lắc đầu:

“Không. Thực ra tôi muốn đợi đến khi tìm được con trai út của lão Đường rồi mới giao lại thi thể.”

“Trong ba người con trai, chỉ có thằng út là còn có lương tâm. Nó thường xuyên gọi điện hỏi thăm cha, lại hay gửi quà từ nước ngoài về. Lão Đường cũng từng nói, thằng bé ấy là đứa mà ông ấy yên tâm nhất.”

Ông dừng lại, thở dài:

“Chỉ tiếc là thằng út đang học ở nước ngoài, bận rộn quá nên chẳng hay về. Với tình hình hiện tại, có lẽ nó còn chưa biết cha mình đã mất.”

Kỷ Hòa khẽ gật đầu:
“Phải rồi. Nếu con cả và con thứ hai biết, chắc chắn bọn họ sẽ giấu nhẹm chuyện này. Họ không muốn thêm một người về tranh giành tài sản.”

Vương Ma Tử siết chặt tay, ánh mắt trở nên kiên quyết:

“Chỉ có thằng út là còn tính người. Tôi muốn đích thân giao xác của lão Đường cho nó, lúc ấy tôi mới có thể nhắm mắt yên lòng. Chỉ tiếc... tôi chẳng có cách nào liên lạc được với nó cả.”

Kỷ Hòa mỉm cười:

“Không sao. Ông không liên lạc được, nhưng có một người chắc chắn có thể.”

Vương Ma Tử nhíu mày: “Ai?”

Kỷ Hòa đáp:
“Là chính lão Đường.”

Ông kinh ngạc: “Nhưng... chẳng phải ông ấy đã chết rồi sao?”

“Đúng là vậy,” – Kỷ Hòa gật đầu – “nhưng tôi có thể dẫn dắt linh hồn của lão Đường về, đưa ông ấy vào giấc mơ của con trai út. Khi anh ta mơ thấy cha mình báo mộng, chắc chắn sẽ tìm về thôn Lạc Hoa.”

Đôi mắt Vương Ma Tử sáng lên:
“Hay lắm! Là một cách hay!”

Kỷ Hòa nói tiếp:
“Hiện tại thi thể của lão Đường vẫn còn ở đây. Tôi có thể dùng thi thể làm điểm dẫn để gọi hồn.”

Hai người trò chuyện một cách tự nhiên, phối hợp ăn ý, cứ như đã quen biết từ lâu.

Chỉ có Diêm Lập đứng cạnh, mặt mũi mơ hồ, ngơ ngác như lạc giữa một bộ phim kỳ ảo:

“Cái quỷ gì vậy... tôi có đang xem phim không đấy…”

Vương Ma Tử đi đến góc nhà, mở bao tải, cẩn thận lôi xác lão Đường ra ngoài.

Xác đã bị ngâm nước quá lâu, lại thêm thời tiết nóng bức khiến quá trình phân huỷ diễn ra nhanh hơn. Da thịt nhão nhoẹt, bong tróc từng mảng, côn trùng đủ loại bò qua bò lại, tạo thành một khung cảnh rùng rợn đến nghẹt thở. Mùi hôi thối xộc thẳng lên mũi, khiến mặt Diêm Lập tái mét, cậu chỉ muốn tìm chỗ nào đó úp mặt vào mà chết quách.

May mà Kỷ Hòa có tu vi, đã quen với việc tiếp xúc với khí âm, nên không hề nao núng. Cô lấy từ trong túi ra một chiếc thìa nhỏ, nhẹ gõ lên miệng bát, từng tiếng vang lên đều đều, vang vọng trong không gian yên tĩnh như tiếng chuông cổ:

“Linh hồn… quay về…”

Cô vừa gõ, vừa niệm chú. Không khí trong phòng như đông cứng lại.

Một lúc sau, vẫn không thấy động tĩnh gì.

Diêm Lập ôm chặt hai cánh tay, khẽ rùng mình:

“Kỳ lạ thật… có ai thấy lạnh lạnh không?”

Câu vừa dứt, cậu vô thức liếc qua chiếc gương đồng treo trên tường.

Và ngay khoảnh khắc ấy – cậu đông cứng cả người.

Trong gương… không chỉ có ba người như hiện tại. Bên cạnh hình ảnh phản chiếu của Vương Ma Tử, Kỷ Hòa và chính cậu… còn có một người nữa – khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn đang nhìn thẳng về phía cậu.

Diêm Lập hét lên thất thanh:

“MA A A A A A A—!”

Trong chiếc gương đồng cũ kỹ, hiện lên khuôn mặt của một ông già với làn da tái nhợt, cơ thể sưng phù, đôi mắt lồi ra như mắt cá vàng — một cảnh tượng khiến ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.

Không ai dám lên tiếng, chỉ có Vương Ma Tử run giọng hét lên:

“Lão Đường! Ông bạn già của tôi, là ông thật sao?...”

Nói đến đây, ông nghẹn ngào vỗ mạnh vào đùi, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống gò má xám xịt vì sương gió.

“Ôi bạn già ơi, ông hồ đồ quá! Sao ông lại nghĩ quẩn mà tự tử như vậy? Ông đi rồi, để lại một mình tôi đối mặt với mớ rắc rối này, ngày nào cũng bị hai thằng con trai bất hiếu của ông đến làm phiền!”

“Bọn chúng muốn mang xác ông đi sao? Hừ! Còn lâu! Miễn là tôi còn sống, xác của ông sẽ không rơi vào tay chúng nó đâu!”

Giọng ông càng nói càng lớn, như trút hết bao nỗi uất nghẹn:

“Lão Đường, tôi cầu xin ông một việc cuối cùng. Làm ơn... hãy đi vào giấc mơ của thằng út nhà ông, nói cho nó biết, bảo nó đến thôn Lạc Hoa mà nhận xác ông về đi. Chỉ có nó mới xứng đáng làm điều đó.”

Hồn ma trong gương không đáp, cũng không cử động, chỉ lặng lẽ nhìn ra từ bên kia lớp thủy ngân lạnh lẽo. Nhưng tất cả đều cảm nhận được – ông ấy đã nghe thấy lời thỉnh cầu ấy.

Một lúc sau, bóng dáng mờ ảo trong gương dần tan biến, như làn khói tan vào không khí.

Vương Ma Tử nhìn chăm chú vào tấm gương, ánh mắt đầy lưu luyến. Rồi ông bật cười khẽ, trong nụ cười có chút gì đó nhẹ nhõm:

“Cuối cùng thì tôi cũng không còn gì phải hối tiếc rồi…”

Cả đời ông sống không gia đình, không người thân, cũng chẳng bạn bè. Thế nhưng trong những năm cuối đời, ông lại gặp được lão Đường — người duy nhất khiến ông cảm nhận được sự ấm áp của tình bạn. Mối duyên ngắn ngủi ấy, với ông, là cả một gia tài.

Và giờ, ông muốn dùng chút sức tàn của mình để làm tròn lời hứa với người bạn đã khuất.

Ông quay lại, nhìn hai người Kỷ Hòa và Diêm Lập đang đứng lặng im:

“Các cô muốn tôi vớt xác ai? Giờ đi luôn cũng được, tôi chuẩn bị xong rồi.”

Nói xong, ông nhanh nhẹn thu dọn dây thừng, bao tải và mấy vật dụng nghề nghiệp bỏ vào túi. Sau đó, ông còn tiện tay túm lấy một con gà trống to tướng đang giãy giụa trong chuồng.

Con gà bị giữ chặt cổ, giãy giụa và kêu quang quác, cánh đập phành phạch vào tay ông.

Diêm Lập ngạc nhiên hỏi:

“Ông định mang theo con gà này thật à? Chẳng phải nó sẽ gây phiền phức sao?”

Vương Ma Tử lập tức hừ mũi khinh thường:

“Thằng nhóc này, cậu thì biết cái quái gì! Đây là luật trong nghề! Khi chèo thuyền vớt xác, phải buộc một con gà trống vào mũi thuyền. Nếu có thứ gì dơ bẩn hay không sạch sẽ xuất hiện, con gà sẽ phản ứng đầu tiên.”

Diêm Lập nghe xong mà lắp bắp:

“Th-thứ bẩn thỉu... ý ông là ma quỷ ấy ạ? Có thật là sẽ gặp mấy thứ đó không?”

Vương Ma Tử liếc cậu một cái, rồi chậm rãi nói:

“Cậu tưởng nghề này chỉ là chèo thuyền vớt xác thôi à? Làm lâu rồi thì kiểu gì cũng gặp chuyện kỳ lạ. Tôi từng gặp một xác chết hiểu tiếng người, cậu tin không?”

Rồi ông chậm rãi kể tiếp:

“Có một lần, tôi quên điều cấm kỵ tổ truyền, vẫn cố chèo thuyền ra sông đúng hôm mưa bão. Lúc đó đang chèo thì thuyền bỗng khựng lại giữa dòng, dù không có đá ngầm hay vướng cây gì cả.”

“Mà cậu biết không? Xung quanh thuyền bỗng xuất hiện hàng đống tóc phụ nữ, dài và đen nhánh, cứ như ai đó đang quấn chặt lấy thuyền từ dưới nước. Thuyền không cách nào nhúc nhích nổi.”

“Tôi hoảng hồn, lập tức giết một con gà để cúng tế. Phải làm như vậy mới thoát ra được. Nghe đâu, đó là oan hồn của một người phụ nữ chết oan, cứ mãi lẩn khuất dưới sông, không chịu siêu thoát. Hễ gặp ai yếu bóng vía thì kéo xuống làm thế mạng…”

Diêm Lập nghe đến đây mà tái mét, không dám thở mạnh.

Thế nhưng trong lòng vẫn còn quá nhiều thắc mắc, cậu lấy hết can đảm hỏi tiếp:

“Vậy... trong nghề vớt xác của ông, thật sự có nhiều điều cấm kỵ lắm sao?”

Vương Ma Tử vừa bước đi vừa trả lời, giọng có phần mất kiên nhẫn:

“Tất nhiên là có rồi! Mà không phải ít đâu. Nói đơn giản, có ba điều tuyệt đối không được phạm.”

“Thứ nhất, không được vớt xác vào ngày có giông bão. Thứ hai, nếu đã thử ba lần mà xác vẫn không nổi lên thì tuyệt đối không được cố thêm. Và thứ ba…”

Ông dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào Diêm Lập, giọng trầm xuống:

“Không bao giờ, tôi nhắc lại là không bao giờ được vớt những xác chết... đang đứng thẳng trong nước!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK