Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô cũng biết mà, khoa Toán của chúng tôi cạnh tranh khốc liệt đến mức nào. Sinh viên thì đông vô kể, nhưng mỗi năm chỉ có ba suất nghiên cứu sinh. Từ năm nhất đến giờ, tôi luôn cố gắng, ngày đêm học tập chỉ vì một mục tiêu duy nhất: giành được một trong ba suất ấy."

Đoan Mộc Di nắm chặt tay, giọng cô ta run lên vì phẫn nộ.

"Tôi đã tính toán rất kỹ rồi, điểm tổng kết của tôi, cộng cả điểm cộng trọng số nữa, vừa đúng để đứng thứ ba. Thậm chí giáo viên còn ngầm ám chỉ rằng tôi có thể yên tâm rồi… Vậy mà sau khi danh sách công khai, người đứng thứ ba lại không phải tôi. Là Chúc Nam Nam!"

Cô ta cười khẩy, nụ cười nửa như chế giễu, nửa như bất lực.

"Chúc Nam Nam thì có gì chứ? Một con nhỏ cả bốn năm chỉ biết ăn chơi lêu lổng, thành tích lẹt đẹt chỉ đứng hạng ba mươi trong top một trăm của khoa. Đến ngày lễ, cuối tuần cũng chẳng thấy nó tham gia hoạt động nào, công tác sinh viên thì càng không. Cô ta dựa vào cái gì để chen lên trước tôi?"

Rồi ánh mắt Đoan Mộc Di tối sầm lại, giọng trầm xuống như rít qua kẽ răng.

"À... đúng rồi. Có lẽ là dựa vào mẹ là giáo sư, bố là viện trưởng. Thế thì đúng là không cần cố gắng cũng có thể ngồi mát ăn bát vàng."

Trong đầu cô ta lập tức hiện lên cảnh ngày bảng danh sách được công bố. Khi cái tên "Chúc Nam Nam" hiện lên ở vị trí thứ ba, trước cả tên cô ta… Đoan Mộc Di chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, như bị ai đó đổ một chậu nước đá lên đầu.

"Từ mọi khía cạnh, cô ta đều kém tôi. Nhưng chính bố mẹ cô ta — viện trưởng, giáo sư — đã sửa đổi quy định hết lần này đến lần khác để nâng đỡ con gái mình. Luận văn, đề tài, giải thưởng quốc gia... đều do người khác dọn sẵn. Với một cái đầu như nồi cám, cô ta vẫn có thể trở thành nghiên cứu sinh."

Sau hôm đó, những người bạn bình thường chẳng mấy khi để ý chuyện nghiên cứu sinh cũng bắt đầu bàn tán. Một số người thậm chí còn đến an ủi cô.

"Đoan Mộc Di à, tiếc thật. Ai cũng nghĩ suất đó là của cậu rồi…"

"Cái cô Chúc Nam Nam ấy, ai chẳng biết nhà cô ta có 'bệ đỡ'. Nhưng biết làm sao được, người ta sinh ra đã ăn sẵn rồi."

"Haizz... người bình thường như chúng ta thì có cố gắng mấy cũng chỉ là dân đen thôi. Làm sao mà so với mấy đứa con ông cháu cha được?"

"Chuyện bất công thì nhiều lắm, nhưng mà chuyện điểm phỏng vấn bị hạ như vậy thì đúng là đáng giận."

"Đoan Mộc Di, cậu mà thi tự do chắc chắn vẫn đậu thôi. Không nhất thiết phải dựa vào hệ thống của trường."

Đoan Mộc Di biết điều đó. Cô ta tin vào năng lực của mình. Cho dù có phải đi đường vòng, cô ta vẫn sẽ đi đến đích. Nhưng điều khiến cô ta không thể nguôi được là sự bất công trắng trợn ấy.

"Tại sao chứ?" — cô ta tự hỏi không biết bao nhiêu lần.

Lẽ nào vì xuất thân bình thường, cô ta phải cam chịu cả đời đứng sau người khác? Phải nhường chỗ cho một kẻ chẳng xứng đáng như Chúc Nam Nam sao?

"Tại sao mục tiêu mà chúng tôi theo đuổi cả đời lại chỉ là vạch xuất phát của họ? Tại sao họ không chỉ đứng trên cao mà còn tìm mọi cách đè nén không gian sống của những người ở dưới?"

Không có công bằng. Không có chính nghĩa. Nhưng nếu không có, thì cô ta sẽ tự mình tạo ra.

Nếu công lý không đến, thì cô ta — Đoan Mộc Di — sẽ tự làm người phán xử.

Với sự khôn ngoan và toan tính của mình, cô ta hiểu rằng nếu trực tiếp ra tay, rất dễ để lại dấu vết. Cô cần một người thay cô ta hành động. Nhưng là ai?

Không thể tùy tiện tin ai được. Dù thân thiết đến đâu cũng có thể trở mặt. Nhưng nếu có cùng lợi ích, thì sẽ có cơ sở hợp tác.

Sau nhiều ngày đắn đo, cô ta đã tìm ra câu trả lời.

Cả trường đều biết mối quan hệ thân thiết giữa Cát Đại và Hướng Tình. Hai người đều xinh đẹp, xuất thân giàu có, chơi với nhau cũng là chuyện dễ hiểu.

Sinh viên bình thường thì đắn đo từng đồng khi mua một ly nước trái cây. Nhưng với họ, mua một chiếc túi xách hàng hiệu giá năm chục nghìn tệ chỉ là chuyện trong tích tắc.

Họ nổi tiếng, kiêu ngạo, rạng rỡ như hai ngôi sao giữa sân trường. Nhưng ai cũng hiểu, "một núi không thể có hai hổ". Bên ngoài thì cười nói thân thiết, bên trong chắc chắn có ganh đua.

Ví dụ như Hướng Tình — cô ta không thể không so sánh mình với Cát Đại. Dù có tiền, có ngoại hình, có quan hệ, nhưng trong lòng vẫn biết rõ... Cát Đại hơn mình một bậc.

Cát Đại cao hơn, đẹp hơn, nhà giàu hơn. Chiếc túi mà Hướng Tình phải năn nỉ cha mẹ mới được tặng, thì Cát Đại chỉ cần búng tay đã có.

Sự khác biệt ấy như lưỡi dao nhỏ, âm thầm cứa vào lòng tự tôn của một kẻ luôn muốn đứng đầu.

Và đó chính là điểm yếu. Là nơi Đoan Mộc Di có thể xuống tay.

Hướng Tình luôn ghen tị với Cát Đại. Nhưng cô không bao giờ dám để lộ ra điều đó. Cát Đại có mối quan hệ rộng rãi, quen biết nhiều người, lại có chức vụ trong hội sinh viên, đi đến đâu cũng là trung tâm chú ý. Ngay cả trong những việc nhỏ nhặt nhất, Hướng Tình cũng luôn phải nương nhờ danh tiếng của Cát Đại để dễ thở hơn trong các mối quan hệ xã hội.

Thế nhưng, lần đó khi đi dự một buổi tiệc cùng cha mẹ, Hướng Tình tình cờ nghe được một tin khiến cô sững người.

"Nhà họ Cát phá sản rồi đấy!" – một người khách nói với mẹ cô.

Hướng Tình không kìm được, vội hỏi lại:
"Nhà họ Cát nào ạ? Có phải là nhà của bạn con – Cát Đại không?"
Mẹ cô gật đầu, thở dài:
"Đúng rồi, chính là con bé Cát Đại thân với con đó."

Hướng Tình trợn tròn mắt:
"Phá sản rồi sao? Nhưng con chưa nghe cô ấy nói gì cả..."

Cô nhớ lại. Cát Đại trước giờ luôn sống rất phóng khoáng. Mỗi lần tụ tập với bạn bè đều là người đứng ra trả tiền. Ai ai cũng thích rủ cô ấy đi ăn, đi chơi, bởi không chỉ xinh đẹp mà còn hào phóng. Một người bạn như thế, có ai mà không muốn thân thiết?

Mẹ cô lại tiếp lời:
"Người ta phá sản thật rồi. Nhưng chuyện này đâu phải chuyện tốt lành gì mà đi rêu rao? Trước kia nhà họ Cát giàu có, quen thói ngẩng cao đầu. Giờ thì rơi từ thiên đường xuống đất, Cát Đại từ nhỏ sống trong nhung lụa, sao chịu nổi cú sốc này?"

Nghe vậy, trong lòng Hướng Tình dâng lên một cảm giác khó diễn tả.

Cô có thấy tiếc cho Cát Đại không?

Không.

Thay vào đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm... thậm chí là vui mừng. Cát Đại từng luôn ở trên cô, lúc nào cũng nổi bật, cũng hơn người. Giờ thì sao? Cô ấy không còn có thể đứng cao hơn cô nữa rồi.

Hướng Tình giữ kín niềm vui ấy, nhưng bắt đầu âm thầm quan sát sự thay đổi của Cát Đại. Tuy nhiên, nếu nói Cát Đại hoàn toàn thoải mái thì cũng không đúng.

Cát Đại là kiểu người "phát triển muộn". Hồi cấp hai, cô gầy gò nhỏ bé, ít nói, thường xuyên bị bạn cùng lớp xa lánh. Mặc dù không đến mức bị bạo lực học đường, nhưng sự cô đơn thì luôn bủa vây.

Lên đại học, gia đình bắt đầu cho cô ấy nhiều tiền hơn. Ngay ngày đầu tiên nhập học, Cát Đại đã mạnh tay mời cả lớp trà sữa đắt tiền, thành công gây ấn tượng tốt và được bầu làm lớp trưởng. Từ đó, cô ấy phát hiện ra: có tiền thật sự rất tuyệt.

Chỉ cần có tiền, mọi người sẽ tự động tiếp cận bạn, nghe theo bạn, khen ngợi bạn. Cát Đại trở thành cái tên quen thuộc ở khoa ngoại ngữ – một cô gái vừa xinh đẹp vừa hào phóng. Mọi người nhao nhao làm thân, nhưng người trả tiền thì vẫn luôn là cô.

Dù thừa biết những người xung quanh chỉ vì tiền mà đến, nhưng Cát Đại vẫn vui vẻ. Niềm vui giả tạo... nhưng vẫn là niềm vui.

Nhưng khi nhà họ Cát phá sản, cuộc sống của cô bắt đầu đảo lộn. Mặc dù không rơi vào cảnh khốn khó, nhưng chắc chắn không còn sống xa hoa như trước. Mẹ cô, trước kia là nội trợ toàn thời gian, nay cũng phải đi làm để phụ giúp kinh tế gia đình. Tiền tiêu vặt của cô bị cắt giảm hơn một nửa.

Số tiền ấy đối với sinh viên bình thường vẫn là dư dả, nhưng với Cát Đại – người từng quen sống trong hào nhoáng – thì là không đủ.

Trớ trêu thay, đúng lúc đó, sinh nhật cô lại sắp đến.

Tiệc sinh nhật Cát Đại luôn được mong chờ. Mọi người nhớ rõ năm nào cô cũng tổ chức hoành tráng: thuê biệt thự, chiêu đãi ăn uống linh đình, thậm chí còn lì xì cảm ơn khách mời.

Thế là đến gần ngày sinh nhật, bạn bè lần lượt hỏi:
"Cát Đại ơi, sinh nhật cậu sắp đến chưa?"
"Năm ngoái giờ này cậu phát thiệp mời rồi mà!"
"Tớ còn chuẩn bị quà cho cậu nữa đấy!"

Cát Đại lúng túng. Không tổ chức thì sẽ bị nghi ngờ, mất mặt. Cô mất bao công sức mới gây dựng được chỗ đứng, dù bằng tiền đi nữa, cô cũng không muốn đánh mất.

Sau khi suy nghĩ đắn đo, Cát Đại quyết định... vay tiền.

Và người đầu tiên cô nghĩ đến là Hướng Tình – người bạn "thân" nhất.

Hướng Tình nhướng mày khi nghe cô nói ra ý định:
"Cậu muốn vay bao nhiêu?"
"Một trăm nghìn tệ." – Cát Đại đáp, giọng nhỏ nhẹ. – "Tớ chỉ cần tạm ứng thôi. Tiết kiệm vài tháng tiền tiêu vặt là có thể trả lại rồi."

Hướng Tình mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không có chút ấm áp:
"Trời đất, Cát Đại à, cậu làm sao vậy? Một trăm nghìn mà cũng không có sao?"

Cát Đại lập tức đưa ra lý do đã chuẩn bị từ trước:
"Gần đây tớ cãi nhau với gia đình, bị cắt tiền sinh hoạt. Nhưng chỉ là tạm thời thôi, tớ sẽ trả lại mà."

Thế nhưng Hướng Tình chỉ cười lạnh:
"Thật à? Nhưng tớ lại nghe người ta nói... nhà cậu phá sản rồi cơ mà?"

Cô tiến lại gần hơn, nói nhỏ nhưng từng chữ như xát muối vào lòng Cát Đại:
"Theo tớ thấy, chẳng phải cậu bị cắt tiền tiêu vặt đâu... mà là cậu không thể lấy ra số tiền đó... đúng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK