Hai người đều cảm thấy bản thân đã rải đủ "cẩu lương" rồi. Nếu tiếp tục nữa thì đúng là không nể mặt những "chó độc thân" đang dậy sóng trong bão bình luận.
Quách Thần lại bày tỏ lòng biết ơn với Kỷ Hòa một lần nữa, sau đó chuẩn bị đăng xuất.
Nhưng ngay lúc này, giọng Kỷ Hòa vang lên: "Chờ một chút."
Anh khựng lại, quay sang nhìn cô.
"Anh này, tôi có vài vấn đề muốn hỏi."
Quách Thần lập tức ngồi thẳng lưng, vẻ nghiêm túc hẳn: "Cô hỏi đi, chủ kênh."
"Bà nội của anh có phải họ Vương không?"
Anh ngớ người nhưng vẫn gật đầu: "Đúng."
Trong lòng bắt đầu dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Không phải chứ? Kỷ Hòa đúng là thần kỳ như những gì anh đã thấy trên livestream?
Chỉ nhìn mặt mà có thể đoán ra được những chuyện này sao?
"Bố của anh họ Phan phải không?"
Quách Thần hơi giật mình, nhưng vẫn đáp: "Đúng thế..."
Mặc dù trả lời nhưng trong lòng anh càng thêm bối rối.
Kỷ Hòa hỏi nhiều vậy để làm gì? Chuyện này có liên quan gì đến chuyện tình cảm của anh chứ?
Cô tiếp tục: "Hiện tại anh có thể liên lạc với bố anh không?"
Anh chớp mắt, hơi lưỡng lự: "Được, nhưng mà... Có chuyện gì thế?"
Chẳng lẽ... muốn hẹn hò cũng phải hỏi ý kiến bố à? Hay hỏi xem ông có đồng ý không?!
Kỷ Hòa thản nhiên: "Anh thử hỏi xem, bố anh có biết Phan Liên Phượng không."
Mặc dù hoang mang cực độ, Quách Thần vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại gọi về nhà.
Một lát sau, anh cúp máy, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa ngạc nhiên: "Bố tôi nói ông ấy biết người này, đó là... dì của ông ấy."
Ngay giây phút đó, sắc mặt cô gái bên cạnh anh thay đổi hoàn toàn. Càng nghe cuộc trò chuyện, khuôn mặt cô càng trở nên khó coi.
Kỷ Hòa nghe câu trả lời, gật đầu chắc nịch: "Nếu vậy thì tôi không tính sai rồi."
Cô hắng giọng, chậm rãi thả xuống một quả bom: "Bà nội anh và bà nội cô ấy... là chị em ruột."
Không gian bỗng chốc yên lặng.
Quách Thần: "?"
Bạn gái anh: "?"
Cả hai nhìn nhau sững sờ.
Chờ đã, nếu vậy thì...
Trong đầu họ vang lên một hồi chuông cảnh tỉnh, hai người vội vàng ngồi xuống, dùng hết công suất não bộ để xâu chuỗi lại mối quan hệ trong dòng họ.
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Cuối cùng, bọn họ đã đi đến một kết luận—một kết luận đau lòng.
"Khoan đã... Nghĩa là... Chúng ta là anh em họ?"
Kỷ Hòa nặng nề gật đầu: "Ừ."
Bầu không khí chùng xuống.
Cảm xúc của cả hai thật sự không thể diễn tả nổi. Vừa buồn cười, vừa vô nghĩa, lại vừa cay đắng.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau. Rồi đột nhiên... không nhịn nổi nữa.
Phụt!
Họ phá lên cười đầy bất lực.
Gia đình hai bên chắc đang rất hoang mang.
Còn họ thì chỉ muốn ngay lập tức cởi bỏ bộ đồ đôi vừa mới mặc!
Bình luận lại bùng nổ.
"May mà phát hiện sớm, nếu để đến lúc đưa về ra mắt bố mẹ thì xấu hổ chết mất!"
"Giờ yêu ai phải hỏi kỹ bà nội của người ta trước, chứ thời đại này người trẻ toàn đi xa quê, chẳng ai nhớ rõ họ hàng!"
"Này gọi là gì? Nước phù sa không chảy ruộng ngoài?"
"Em yêu, anh vẫn ở bên cạnh em, chỉ là đổi một thân phận khác thôi~"
"Cũng tốt mà! Nếu là người yêu thì còn có thể chia tay, chứ làm họ hàng thì ở bên nhau mãi mãi, hahahaha!"
"Tôi cười chết mất! Thế này thì chương trình 'Chống yêu đương qua mạng' của Kỷ Hòa sẽ còn kéo dài mãi đúng không? Mọi người muốn yêu đương thì nhớ vào livestream của Kỷ Hòa xem nhé, có đủ thể loại luôn!"
Sau khi tính xong ba quẻ, Kỷ Hòa dọn dẹp lại một chút rồi kết thúc buổi phát sóng.
Thế nhưng, tin nhắn riêng tư vẫn đổ về ầm ầm như lũ.
Cô giơ tay xoa trán, gân xanh đã nổi lên.
"Còn phải đọc đến khi nào nữa đây trời!"
Nhưng mà, có duyên thì dù nằm trong biển tin nhắn rộng lớn, cô cũng có thể thấy được. Còn nếu không có duyên, dù có đặt ngay trước mắt, cô cũng chẳng nhìn ra.
Kỷ Hòa tùy tiện bấm vào một tin nhắn trong dòng bình luận đang chạy liên tục trên màn hình.
Tin nhắn bật ra:
"Chủ kênh, giúp tôi với, hình như tôi thích bạn tôi rồi!"
Cô gõ ngay một câu đơn giản: "Vậy thì đi tỏ tình đi."
Người kia vẫn đang online, phản hồi cực nhanh:
"Nhưng bạn tôi cũng là con trai..."
Kỷ Hòa: "..."
Cái chữ "cũng" này thú vị ghê.
Cô tựa lưng vào ghế, ngón tay nhịp nhịp trên bàn phím: "Anh muốn tôi bói cái gì? Bói xem bạn của anh có đồng ý không à?"
"Haizzz, đúng rồi. Tôi cũng không chắc cậu ấy có thể chấp nhận tình cảm đồng tính không. Nếu tỏ tình xong mà bị từ chối, có khi ngay cả bạn bè cũng không làm nổi nữa."
Kỷ Hòa ngẫm nghĩ rồi nói: "Đưa bát tự của anh và cậu ấy cho tôi."
"Hả? À được!"
Chàng trai lập tức gửi thông tin qua. Trong lúc Kỷ Hòa đang xem quẻ, anh ấy lẩm bẩm một mình:
"Nói thật thì chuyện này quái lắm. Ban đầu tôi đâu có thích cậu ấy. Tôi là trai thẳng mà, chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình thích một thằng con trai..."
"Nghề của tôi là chơi game chung... Là kiểu người chơi chung có kỹ thuật ấy."
"Chủ kênh có thể không biết, nhưng một số game chơi theo đội thì nếu thắng sẽ được cộng điểm. Vì vậy, có nhiều người sẽ thuê những người chơi giỏi như chúng tôi để giúp họ leo rank ổn định."
“Nghề này bản chất cũng là dịch vụ thôi, khách hàng là trên hết. Họ bảo sao thì mình làm vậy."
"Chuyện là hai tháng trước, tôi nhận được đơn của một bà chủ. Cô ấy thuê tôi và một người nữa chơi cùng. Nhưng bà chủ này hơi... kỳ quặc. Cô ấy bắt tôi và cậu ấy bật mic, suốt trận đấu phải gọi nhau là ‘chồng’."
"Ví dụ như nếu tôi chết, cậu ấy phải hét lên: 'Chồng ơi, ai dám giết anh, em sẽ báo thù cho anh!'. Còn nếu cậu ấy bị bao vây thì tôi phải gào lên: 'Chồng ơi đừng sợ, em đến đây!'"
"Lúc đầu tôi kiên quyết không nhận đơn này, nhưng số tiền bà chủ đưa ra thực sự quá nhiều..."
"Cuối cùng tôi phá vỡ nguyên tắc. Dù sao cũng chỉ là gọi cho vui thôi mà, có gì phải xấu hổ?"
"Nhưng điều đáng sợ là... tôi phát hiện mình càng ngày càng quen với việc gọi cậu ấy là ‘chồng’! Đến mức ngay cả khi không chơi game, tôi vẫn vô thức gọi như thế!"
"Tôi dần nhận ra tình cảm của mình dành cho cậu ấy không bình thường. Mỗi lần cậu ấy lao vào cứu tôi, tôi sẽ thấy... vui vui một chút? Vì chúng tôi mở mic suốt nên đồng đội có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của hai đứa. Mọi người thường ngạc nhiên hỏi: ‘Hai người thực sự là một cặp à?’"
"Lúc đầu tôi chỉ đùa theo, gật đầu đại. Nhưng sau này, khi nói ‘đúng vậy’, tôi lại có chút hồi hộp và mong đợi..."
Đến đây, chàng trai mới phát hiện ra một sự thật vô cùng đáng sợ.
Anh ấy thảm quá!
Anh ấy yêu rồi!
Nhận ra tình cảm của mình, anh ấy càng lo lắng.
"Nếu cậu ấy là con gái, tôi chắc chắn sẽ không ngần ngại mà lao vào. Nhưng cậu ấy là con trai..."
"Lỡ đâu cậu ấy nghĩ tôi là biến thái thì sao?"
Chàng trai rối rắm đến mức sắp vò đầu bứt tóc. Đúng lúc đó, Kỷ Hòa xem xong quẻ.
Cô nhìn kết quả, hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi gõ chữ:
"Anh có nghĩ tới khả năng... bà chủ kia là do bạn của anh thuê không?"
Chàng trai: "?"
Chàng trai: "!"
Chàng trai: "Chết tiệt! Chết tiệt!"
Anh ấy bịt miệng lại, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.
Kỷ Hòa im lặng gõ tiếp: "Vậy tôi chúc hai người trước, 99?"
Chàng trai ngơ ngác một lúc, rồi đỏ mặt gõ lại:
"Được rồi... 99 thì 99 thôi..."
Phát âm của "99" gần giống với "久久" (jiǔjiǔ), có nghĩa là "lâu dài", "mãi mãi". Do đó, số 99 được sử dụng để thể hiện tình yêu thương sâu sắc, bền chặt và vĩnh cửu dành cho một người nào đó.