Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đồng ý nhanh vậy sao?"

Điền Nhược Kỳ cau mày, cảm giác bất an len lỏi trong lòng. Mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ khiến cô ta cứ thấy có gì đó sai sai. Nhưng qua giọng nói trong điện thoại, tay săn ảnh là một cô gái còn rất trẻ. Một đứa con gái trẻ tuổi lại đến một mình, chẳng lẽ cô ta còn không đối phó nổi?

Dù sao thì, cho dù đối phương có mang theo người, cô ta cũng đã có sẵn phương án đối phó...

Một ngày sau, vào ban đêm.

Dưới chân một cây cầu vượt hẻo lánh ở vùng ngoại ô thành phố S, gió lạnh thổi vù vù, tạt vào mặt như những lưỡi dao nhỏ.

Điền Nhược Kỳ mặc một chiếc áo khoác dày cộm, vẫn không tránh khỏi rùng mình. Cô ta hắt hơi một cái rõ to, vừa quệt mũi vừa cáu kỉnh lẩm bẩm:
"Hắt xì! Làm cái trò gì vậy? Đã trễ hơn mười phút rồi mà còn chưa tới?"

Ánh mắt cô ta không ngừng đảo quanh khu vực xung quanh, chăm chú dõi vào những bóng tối đen đặc dưới gầm cầu.

Miệng thì tỏ ra không muốn ai đi cùng, nhưng trên thực tế, Điền Nhược Kỳ đâu có đến một mình. Cô ta đã mang theo sáu vệ sĩ cao to, ẩn mình trong bóng tối. Dự định là chỉ cần tay săn ảnh xuất hiện, cô ta sẽ lập tức sai người khống chế, ép giao ảnh rồi xóa hết bằng chứng.

"Ha!" Cô ta cười lạnh trong cổ họng. "Một tay săn ảnh tép riu mà cũng dám uy hiếp mình? Đúng là không biết sống chết!"

Cô ta định cho đối phương hiểu một bài học rằng không phải minh tinh nào cũng dễ bắt nạt như tưởng tượng.

Chờ thêm vài phút, cuối cùng cũng có động tĩnh. Một giọng nói khẽ vang lên từ phía sau cây cột bê tông lớn:

"Xin lỗi, tôi đến trễ. Còn tiền thì sao? Cô mang theo rồi chứ?"

Một cô gái nhỏ nhắn xuất hiện, đội mũ trùm và đeo khẩu trang đen, chỉ để lộ đôi mắt đang dò xét. Rõ ràng chính là người đã liên hệ với cô ta qua điện thoại.

Điền Nhược Kỳ nhìn kỹ lại, đúng là một cô gái, vóc dáng lại còn gầy gò, yếu ớt. Trong mắt cô ta, chẳng có tí sức uy hiếp nào cả.

Cô gái cất giọng nghi ngờ:
"Sao cô không mang theo gì hết vậy? Không lẽ định tay không đến gặp tôi?"

Điền Nhược Kỳ đảo mắt một vòng, xác nhận đối phương thực sự đến một mình, liền nở nụ cười đầy chế nhạo:
"Đến tay không thì sao? Cô tưởng tám triệu là con số tôi có thể ngoan ngoãn mà đưa ra chắc? Mơ mộng cũng phải có giới hạn chứ. Có khi mơ kiểu đó còn nhanh kiếm tiền hơn đấy!"

Cô gái kia khựng lại, im lặng trong vài giây rồi chậm rãi đáp:
"Vậy thì xem ra cô Điền cũng không quan tâm lắm đến việc những tấm ảnh đó sẽ bị tung ra..."

Cô ta nói rất điềm tĩnh, nhưng từng chữ như mũi kim chọc vào tâm trí của Điền Nhược Kỳ.

Điền Nhược Kỳ nheo mắt, cười nhạt:
"Tất nhiên là tôi quan tâm. Nhưng cô nghĩ tôi sẽ để cô dễ dàng rời khỏi đây sao? Nói cho cô biết, từ lúc đồng ý gặp mặt, tôi đã không hề có ý định để cô yên ổn mà rời đi."

Nói rồi cô ta vỗ tay hai cái.

Từ phía sau, sáu người đàn ông lực lưỡng lập tức bước ra, ánh mắt lạnh lùng, đầy đe dọa.

"Trói cô ta lại cho tôi!"
Cô ta lạnh giọng ra lệnh.

Cô gái hoảng hốt, lùi lại vài bước:
"Cô... cô định làm gì? Đây là giữa thành phố đấy! Cô muốn bắt cóc người sao? Đây là phạm pháp đấy!"

Điền Nhược Kỳ nhún vai, nhếch môi:
"Phạm pháp? Đừng có giả bộ đạo đức. Người tống tiền trước là cô! Tôi cũng không định làm gì quá đáng, chỉ muốn giữ cô lại một thời gian, đợi đến khi cô tự hiểu ra vấn đề và chịu xóa hết ảnh. Lúc đó tôi sẽ thả cô. Thế nào? Giao dịch này không tệ đâu, đúng không?"

Cô gái nghiến răng, giọng gấp gáp:
"Cô không sợ tôi có đồng bọn à? Nếu tôi mất tích, họ sẽ tung ảnh của cô lên mạng đấy!"

Điền Nhược Kỳ mỉm cười tự tin:
"Vậy thì phải xem đồng bọn cô có quý cái mạng của cô không... Tôi tin là có. Với một phi vụ lớn thế này, chắc chắn cô không đi hợp tác với người lạ được, đúng chứ?"

Cô ta liếc mắt đầy ẩn ý:
"Nếu là đồng bọn tin tưởng, thì chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô. Vậy thì... cũng chẳng sợ hắn ta lộ diện."

Cô gái không đáp lời, bị mấy người đàn ông nhanh chóng trói tay chân lại, nhét vào ghế sau chiếc xe đang đợi sẵn.

Điền Nhược Kỳ bật cười lớn, chỉnh lại kính râm rồi ung dung ngồi lên ghế phụ.

"Tôi nói thật cho cô biết," cô ta quay đầu lại, nói với giọng đầy đắc ý, "cô không phải người đầu tiên chụp được những tấm ảnh đó. Trước cô vài hôm, cũng có một gã đến tìm tôi, đòi năm triệu."

"Tất nhiên, tôi cũng chẳng trả xu nào. Giờ thì hắn ta đang đợi cô dưới tầng hầm rồi. Hai người cứ ở cùng nhau mà tâm sự. Xem ai biết điều trước thì được về trước."

Cô ta nhếch mép:
"Chúng tôi có đủ kiên nhẫn. Đừng biến mọi chuyện thành quá khó coi."

Chiếc xe tải chạy thẳng tới một căn biệt thự nhỏ nằm biệt lập ở vùng quê. Đây là một trong vô số bất động sản đứng tên Đỗ Lỗi — một tên có thừa tiền và chẳng thiếu nhà cửa.

Điền Nhược Kỳ vừa bước xuống xe vừa kéo mạnh sợi dây đang trói cô gái kia, lôi thẳng xuống tầng hầm.

"Cái quái gì thế này? Mấy ngày nay đã đủ mệt mỏi rồi, giờ lại còn đụng phải mấy người như tụi bay... Đúng là rước họa vào thân."

Tầng hầm ẩm thấp, tối om, mùi ẩm mốc thoang thoảng trong không khí. Ở một góc phòng, một cậu trai trẻ đang bị trói, chân bị khóa bằng dây xích, trông thảm hại.

Cô gái vừa bị lôi xuống hơi khựng lại, tròn mắt nhìn người kia:
"Người này là ai?"

Điền Nhược Kỳ hất tóc, cười lạnh:
"Tôi nói với cô rồi còn gì? Đây là một 'đồng nghiệp' của cô đấy, cũng là một tay săn ảnh. Tên này mở miệng ra đòi năm triệu. Hai người bọn cô, người này tham hơn người kia. Tiếc là tôi chẳng đáp ứng giấc mơ của ai hết. Cứ ngoan ngoãn mà làm bạn trong này đi."

Cô ta dừng lại một chút rồi nhìn chằm chằm vào cô gái, lời nói lạnh như băng:
"Suy nghĩ cho kỹ, lúc nào muốn giao ảnh thì tìm tôi. Đừng có giở trò ngu ngốc."

Nói xong, Điền Nhược Kỳ quay lưng bỏ đi, cửa tầng hầm sập lại ầm một tiếng.

Trong bóng tối lạnh lẽo, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Chàng trai im lặng, ngồi co ro một góc. Cô gái cũng không nói gì, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
"ID của chị anh có phải là Thiên Vấn không?"

Chàng trai lúc này mới có phản ứng, đôi mắt vốn đục ngầu lóe lên chút ánh sáng:
"Sao cô biết?"

"Bởi vì tụi tôi đến để cứu anh ra."

"Ra cứu tôi á? Cô đang đùa à? Cô cũng đang bị giam giống tôi đây này."

Cô gái nhún vai, cười cợt:
"Thì anh cứ chờ đi rồi biết."

Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn kỹ chàng trai:
"Nhưng tôi hơi tò mò thật. Nghe Điền Nhược Kỳ nói, anh đòi cô ta hẳn năm triệu tệ? Một người trẻ như anh mà lại đòi số tiền lớn như thế, là vì tham lam à?"

Chàng trai cứng đờ mặt, gằn giọng:
"Không liên quan gì đến cô."

"Không nói thì thôi." Cô gái nhếch mép, quay đi không hỏi thêm nữa.

Không gian trở nên yên lặng, cả hai ngồi im trong tầng hầm lạnh buốt...

Cùng lúc đó, ở bên ngoài biệt thự, Điền Nhược Kỳ ngồi thả người trên sofa, nhấp một ngụm trà mà vẫn cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Cô ta thật sự chỉ muốn dựa hơi Đỗ Lỗi để sống yên ổn, ai ngờ ngày nào cũng bị mấy "tay săn ảnh" đeo bám dai như đỉa. Theo cô ta, giới giải trí đúng là khốn nạn nhất ở chỗ đó — nghệ sĩ nào mà chẳng có bí mật? Mà bọn này cứ rình rập mãi không buông.

Điện thoại vang lên, là Đỗ Lỗi.

"Xong việc chưa?" Giọng hắn trầm thấp, rõ ràng đang mất kiên nhẫn.

"Xong rồi." Điền Nhược Kỳ mệt mỏi trả lời, "Chỉ có điều thằng nhóc kia vẫn chưa chịu giao ảnh. Không biết nó định kéo dài tới bao giờ nữa..."

"Tình hình này không kéo dài được đâu." Giọng Đỗ Lỗi trầm xuống, mang theo sự nguy hiểm. "Nó không sợ chúng ta, nhưng nếu để lâu quá, chẳng lẽ ta cứ giam nó mãi à? Nhỡ cảnh sát phát hiện ra thì rách việc hết."

Hắn dừng một nhịp rồi gằn từng chữ:
"Nếu nó còn không biết điều, tao có cách khiến nó biến mất khỏi thế giới này mà chẳng ai biết."

Điền Nhược Kỳ rùng mình, toát mồ hôi. Với một người như Đỗ Lỗi, có tiền, có quyền, có thế, chắc chắn không phải loại chỉ biết nói suông.

Cô ta còn chưa kịp lên tiếng thì chuông cửa bỗng vang lên.

"Ai thế nhỉ?" Cô ta nhíu mày. Căn biệt thự này vốn kín đáo, không ai biết. Ai có thể đến đây được?

Cô ta mở cửa ra, đứng chết trân khi thấy người ngoài cửa.

Là Kỷ Hòa.

"…"

Điền Nhược Kỳ lập tức lúng túng, nở một nụ cười méo mó:
"Cô, cô Kỷ Hòa? Sao cô lại ở đây? Mà... làm sao cô tìm được nơi này?"

Kỷ Hòa khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh:
"Trợ lý của tôi đang ở trong tay các người. Tôi tới đòi người, chẳng lẽ không được à?"

Điền Nhược Kỳ nhíu mày:
"Trợ lý gì chứ?"

Chỉ một giây sau, cô ta chợt sững người. Cô gái lúc nãy cô giam trong tầng hầm… chẳng lẽ là?

Không thể nào… đó không phải là tay săn ảnh sao?

Kỷ Hòa nhìn vẻ mặt biến sắc của cô ta, giọng nói lạnh như băng:
"Nếu tôi không sắp đặt như vậy, làm sao có thể tìm ra chỗ cô giam người?"

Điền Nhược Kỳ tránh ánh mắt cô, cố tỏ vẻ bình tĩnh:
"Tôi không hiểu cô đang nói gì."

"Đừng giả bộ nữa." Kỷ Hòa nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt đối phương:
"Tay săn ảnh mà cô gặp lúc chiều là trợ lý của tôi đóng giả. Trên người cô ấy có thiết bị định vị. Và thiết bị đó chỉ rõ, hiện giờ cô ấy đang ở trong nhà cô."

Cô dừng lại, giọng càng thêm lạnh lẽo:
"Vì không chịu được giá mà cô ấy đưa ra, cô đã ra tay bắt cóc. Không chỉ có cô ấy, mà còn có một người khác bị nhốt dưới tầng hầm, đúng chứ?"

"Có chối cũng vô ích. Tôi biết tôi không có quyền khám xét nhà cô, nhưng có người khác thì có. Và họ đang tới đây rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK