Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Hòa quay sang hỏi cô trợ lý nhỏ:
"Ở đây còn bút lông và mực không?"

Trợ lý lập tức gật đầu lia lịa:
"Có, có, có ạ!"

Chuyện này đúng là có thật, vì một trong những khách mời hôm nay có tiết mục biểu diễn vẽ tranh ngay tại chỗ nên đạo cụ đã được chuẩn bị sẵn.

"Vậy thì đưa tôi mượn một bộ."
Kỷ Hòa nói, ánh mắt như đang tính toán gì đó.

Đi bên cạnh cô, Lâu Gia Thụ ngạc nhiên hỏi:
"Cô Kỷ Hòa, cô lấy bút lông và mực để làm gì vậy?"

Kỷ Hòa vừa nhận lấy bộ bút mực, vừa bình thản đáp:
"Mực đã nhuộm rồi thì không thể lau đi được, nhưng ta có thể nghĩ cách biến nó thành một hình thù nào đó."

Bộ trang phục mà cô định mặc, phần dưới là váy xếp ly màu xanh đen, còn phần thân trên lại vô tình bị vấy mực. Nếu vậy... tại sao không vẽ mực thành một cành hoa mai, điểm vài bông hoa trắng trên nền áo?

Cô hình dung trong đầu hiệu ứng sau khi vẽ xong, sau đó không do dự cầm lấy bút.

Lâu Gia Thụ đứng bên cạnh, nhìn cô mà tim đập thình thịch:
"Cô Kỷ Hòa, cô muốn tự vẽ họa tiết lên áo à? Chuyện này khó lắm đó, nếu sửa không khéo, ngược lại còn lộ rõ hơn ấy."

Kỷ Hòa chỉ khẽ mỉm cười:
"Thử xem sao."

Chất liệu vải đúng là khó lên màu, nhưng nét bút của Kỷ Hòa vô cùng chắc tay. Nếu không đều lực thì cành hoa sẽ bị méo mó, nhưng cô vẽ một cách tỉ mỉ và khéo léo, khuỷu tay giữ vững đến mức khiến Lâu Gia Thụ cũng phải thầm khen ngợi trong lòng—quả là đỉnh thật.

Chẳng bao lâu, một bông hoa mai đã nở rộ ngay trên chiếc áo khoác trắng. Vệt mực bị loang trước đó được biến thành nhụy hoa, đường nét tự nhiên đến mức nếu không biết trước, ai cũng sẽ tưởng đây là thiết kế ban đầu.

Kỷ Hòa đặt bút xuống, thở nhẹ:
"Xong rồi."

Lâu Gia Thụ trợn tròn mắt, suýt kêu thành tiếng:
"Má ơi... cô Kỷ Hòa, cô giỏi quá đi mất!!"

Kỷ Hòa cầm chiếc áo khoác lên, phác thêm một nét nhỏ lên váy rồi gật đầu hài lòng:
"Hợp đấy. Tôi có thể lên sân khấu rồi."

Lâu Gia Thụ phấn khích:
"Tất nhiên là cô phải lên rồi! Hôm nay có rất nhiều khán giả đến đây chỉ để xem cô đấy. Nãy tôi đi qua hậu trường, còn không ít người hỏi thăm cô đâu."

Kỷ Hòa mỉm cười, đúng lúc chương trình biểu diễn thời trang dân tộc sắp chính thức bắt đầu trong chưa đầy năm phút. Cô cũng nên chuẩn bị bước ra sân khấu.

Khi đang chờ ở cánh gà, Kỷ Hòa bất ngờ chạm mặt Điền Nhược Kỳ.

Điền Nhược Kỳ đang xách váy bước tới. Khi ánh mắt chạm vào Kỷ Hòa, gương mặt cô ta lập tức khựng lại, cứng đờ. Đặc biệt là khi thấy chiếc áo khoác được vẽ thêm bông hoa mai kia, biểu cảm của cô ta càng trở nên phức tạp.

Kỷ Hòa lập tức hiểu ra. Cô gái này không hợp làm kẻ phản diện—mọi cảm xúc đều lộ hết trên mặt.

Điền Nhược Kỳ không ngờ rằng, đến bước đường này rồi mà Kỷ Hòa vẫn tìm được cách xoay chuyển tình thế, vẫn có thể bình tĩnh bước lên sân khấu. Điều đó khiến cô ta hoàn toàn mất tập trung, buổi trình diễn vừa bắt đầu đã kết thúc trong trạng thái lơ đãng, rồi nhanh chóng quay về hậu trường.

Vừa về đến nơi, cô ta lập tức lấy điện thoại ra, định nhắn tin báo cáo tình hình cho Đỗ Lỗi. Nhưng chưa kịp gõ chữ nào, một tin nhắn lạ bất ngờ hiện ra trong hộp thư đến:

"Không muốn bí mật bị phanh phui thì chuyển cho tôi tám triệu tệ."

Ngay sau dòng chữ là một bức ảnh. Trong ảnh, tay của Đỗ Lỗi đặt trên eo của Điền Nhược Kỳ, tư thế hai người vô cùng thân mật, rõ ràng không giống một mối quan hệ bình thường.

Mí mắt Điền Nhược Kỳ giật giật.
Lại nữa rồi?

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mới hôm qua cô ta vừa bị một tay săn ảnh đe dọa, giờ lại thêm một người nữa?

Cô ta đắc tội với cái ổ săn ảnh nào sao?

Càng nghĩ càng rối. Lũ săn ảnh này đúng là tham lam vô đáy. Người trước đòi năm triệu, đã là con số trên trời rồi, bây giờ tên này còn mở miệng đòi tám triệu!

Một trong những cách kiếm tiền phổ biến của tay săn ảnh chính là chụp ảnh đời tư của nghệ sĩ, sau đó dùng chúng để uy hiếp hoặc mặc cả. Nếu người nổi tiếng không muốn bị lộ bí mật, đành phải cắn răng trả tiền. Nếu hai bên thương lượng được, ảnh sẽ không bị tung ra. Nhưng nếu không đạt được thỏa thuận, hậu quả là đời tư sẽ bị phơi bày công khai.

Dù đây là cách kiếm tiền không mấy vẻ vang, nhưng đó lại là “nghề” mà bọn họ sống nhờ. Nói đi cũng phải nói lại, có không ít người nổi tiếng từng chủ động “cần” đến sự tồn tại của tay săn ảnh để đánh bóng tên tuổi.

Chính vì vậy, các tay săn ảnh thường không hét giá quá phi lý. Mục tiêu của họ là kiếm tiền, chứ không phải dồn người khác vào chỗ chết.

Nhưng tám triệu tệ? Đây rõ ràng đã vượt quá giới hạn. Đúng là đang nằm mơ giữa ban ngày!

Điền Nhược Kỳ cố gắng kiềm chế cơn giận đang dâng trào trong lòng, ngón tay run run nhấn gửi một tin nhắn:
"Đừng vội lan truyền ảnh đi, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"

Tin nhắn bên kia được phản hồi gần như ngay lập tức:
"Cô muốn nói gì?"

Điền Nhược Kỳ cắn môi, nhíu mày đánh chữ:
"Tôi có thể trả tiền để dập tin tức này lại. Nhưng mức giá mà cô đưa ra thật sự quá cao. Tám triệu tệ? Cô định cướp của tôi à?"

Người kia đáp lại với giọng điệu châm chọc rõ ràng:
"Ha ha, chẳng lẽ cô Điền cho rằng tin tức này không đáng tám triệu tệ sao? Nếu mấy tấm ảnh cô và giám đốc Đỗ qua lại bị tung ra, e rằng sau này cô Điền khỏi cần quay lại giới giải trí nữa. Cô không thấy tiền đồ của mình đáng giá tám triệu à?"

Câu nói đó khiến máu trong người Điền Nhược Kỳ như sôi lên. Cô ta nghiến răng, khuôn mặt u ám như sắp bốc khói.
Chết tiệt thật!

Cô ta hiểu rõ hơn ai hết, những tấm hình kia tuyệt đối không thể bị phát tán. Dù ai cũng ngầm hiểu rằng Đỗ Lỗi là người có tiếng trăng hoa trong giới, nhưng dù gì hắn cũng đã có gia đình. Quan hệ mập mờ với hắn ta, một khi bị lộ ra thì cả hai đều sẽ bị chỉ trích kịch liệt.

Nếu người ta biết cô không chỉ là "tiểu tam" mà còn là một diễn viên bị bao nuôi thì hình tượng của cô trong mắt công chúng sẽ sụp đổ hoàn toàn. Một khi điều đó xảy ra, đừng nói đến chuyện tiếp tục sự nghiệp, ngay cả việc bước ra đường cũng sẽ khó khăn.

Càng nghĩ, Điền Nhược Kỳ càng tức, càng cảm thấy mình là người xui xẻo nhất thế giới.
Trong showbiz này, có mấy ai sạch sẽ đâu chứ? Thế quái nào cô ta lại luôn bị tay săn ảnh nhắm trúng?

Trước đó cũng có một tên dọa dẫm đòi năm triệu, y như cách này, tỏ ra như thể nắm được điểm yếu của cô và ra sức ép giá.

Cô ta hạ thấp giọng, cố gắng thương lượng:
"Số tiền đó... thật sự không thể bớt được sao?"

"Không thể," người kia đáp chắc nịch. "Một lần tám triệu, đổi lấy vô số lần tám triệu trong tương lai. Cô Điền tự cân nhắc đi."

Cắn răng suy nghĩ một lát, Điền Nhược Kỳ quyết định gọi cho Đỗ Lỗi.

Lúc đó, Đỗ Lỗi cũng đang cáu bẳn không kém.

Hắn ta vốn dĩ đã sai người đổ mực lên trang phục của Kỷ Hòa, cứ nghĩ cô sẽ mất cơ hội bước lên sân khấu trong buổi lễ thời trang mang chủ đề dân tộc. Vậy mà cô ta không những vẫn xuất hiện, còn trở thành tâm điểm nổi bật, khiến hắn tức đến mức nghiến răng.

Một giám đốc công ty giải trí như hắn, lại bị một cô nhóc làm cho mất mặt như vậy? Không thể chấp nhận được!

Nghe xong chuyện tay săn ảnh, hắn gần như gào lên:
"Cái quái gì vậy? Không phải mới hôm kia vừa giải quyết xong một tên sao? Giờ lại thêm một đứa nữa?"

Điền Nhược Kỳ cười gượng, cố gắng vuốt giận hắn:
"Giám đốc Đỗ, đúng là đen đủi thật. Nhưng cũng vì anh quá nổi tiếng nên mới bị mấy người đó theo dõi kỹ như vậy."

Đỗ Lỗi thở dài, giọng bực bội:
"Nó đòi bao nhiêu?"

"...Tám triệu."

"Tám triệu tệ?! Sao cô ta không đi cướp ngân hàng luôn cho rồi!"

Hắn ta không hiểu nổi. Mới hôm trước còn có một tên hét giá năm triệu mà hắn đã không đồng ý, giờ tên này lại ra giá tám triệu. Đúng là mơ mộng viển vông!

"Thật nực cười! Giá đó mà cũng dám mở miệng à? Đừng có đùa!"

Điền Nhược Kỳ khẽ cau mày:
"Nhưng nếu chúng ta không đưa tiền, cô ta sẽ tung ảnh ra ngoài. Chuyện này mà ầm lên thì hậu quả khó lường... Giám đốc, hay là... chúng ta xử lý như lần trước?"

Ngừng một lúc, Đỗ Lỗi đáp lạnh lùng:
"Cứ làm như trước đi. Lần trước không bị phát hiện, lần này cũng thế."

"Vâng. Tôi sẽ làm ngay."

Sau khi cúp máy, lòng Đỗ Lỗi vẫn không yên. Bàn tay hắn ta khẽ xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, mí mắt phải tự dưng giật liên tục.

Có câu, "mắt trái nháy là có tiền, mắt phải nháy là gặp tai họa."
Hắn bất giác cảm thấy bất an... Chẳng lẽ sắp có chuyện không hay thật sao?

Cùng lúc đó, Điền Nhược Kỳ gửi tin nhắn cho tay săn ảnh:
"Chúng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Tám triệu tệ cũng được. Đổi lấy tiền đồ của tôi thì cũng coi như đáng giá. Nhưng cô phải cam đoan sẽ không phát tán những bức ảnh đó."

"Yên tâm đi. Tôi là tay săn ảnh, nhưng vẫn có đạo đức nghề nghiệp."

"Nhưng tôi làm sao biết cô có nhận tiền rồi mà vẫn giữ ảnh? Hay lén phát tán sau lưng tôi? Chúng ta hẹn gặp nhau đi. Tôi sẽ giao tiền mặt, cô xóa ảnh trước mặt tôi. Tiền trao, ảnh xóa ngay."

Tuy vẫn lo lắng đối phương từ chối, nhưng ngoài dự đoán, người kia lập tức đồng ý:
"Được."

Điền Nhược Kỳ vẫn chưa hoàn toàn an tâm, liền dặn dò thêm:
"Cô chỉ đi một mình thôi nhé. Tôi cũng đến một mình. Chuyện này không thể để nhiều người biết được."

"Yên tâm, tôi hiểu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK