Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc lâu sau, cuối cùng bà ta cũng buộc phải nhượng bộ.

"Được rồi, tôi sẽ gọi Kỷ Sâm xuống."

Ánh mắt Kỷ Thanh đầy chán ghét khi nhìn sang Kỷ Hòa, giọng anh ta lạnh lùng:
"Không ngờ cô lại là loại phụ nữ xảo trá như vậy!"

Kỷ Hòa nhún vai, không chút sợ hãi đáp trả:
"Ai biết được? Dù sao người phạm tội cũng không phải là tôi. Nếu anh không làm chuyện xấu thì sợ gì người khác tìm ra chứng cứ, đúng không?"

Ngay sau đó, tiếng bước chân vọng xuống từ cầu thang.

Kỷ Sâm từ trên lầu chậm rãi bước xuống, phía sau ông là mẹ Kỷ, gương mặt cả hai đều trầm trọng. Có vẻ như mẹ Kỷ đã kể lại mọi chuyện vừa xảy ra cho ông ta nghe.

Tình hình đã rõ ràng, Kỷ Hòa biết không cần vòng vo thêm nữa.

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Kỷ Sâm, nói dứt khoát:

"Ông Kỷ, ông hẳn đã biết tôi từng cố gắng tự sát một lần. Nhưng kỳ lạ là, toàn bộ ký ức trước khi chuyện đó xảy ra lại hoàn toàn trống rỗng trong đầu tôi."

Cô dừng một chút, ánh mắt sáng rực lên sự cương quyết:
"Tôi muốn ông nói cho tôi biết… rốt cuộc tôi đã quên điều gì?"

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng sau khi câu nói ấy vang lên, không khí trong căn phòng đột nhiên trầm lặng đến đáng sợ. Như thể có một dòng nước ngầm đang lặng lẽ cuộn trào phía dưới, chỉ chờ bùng nổ.

Hai tay Kỷ Sâm đang đặt trên đùi bỗng khựng lại, cơ thể ông căng cứng trong thoáng chốc. Nhưng rồi rất nhanh, ông ta mỉm cười, giọng nói bình tĩnh đến mức giả tạo:

"Cô Kỷ, tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì. Ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ chuyện đã xảy ra, thì làm sao người ngoài như tôi có thể biết được?"

Kỷ Hòa bật cười lạnh lẽo:
"Kể chuyện cười sao? Ai cũng nói tôi—người từng sống trong thân phận cũ—đã tự sát vì không chịu nổi sự thật bị thay đổi thân phận. Nhưng tôi lại không nghĩ sự thật đơn giản như vậy."

Ánh mắt cô dần trở nên sắc bén:
"Tôi không tự sát. Là tôi đã bị giết."

Cô ngừng một nhịp, giọng trầm xuống:
"Người ta nói tôi uống thuốc ngủ để tự kết liễu đời mình. Nhưng liệu tôi có thực sự tự nguyện uống nó? Hay là tôi thậm chí còn không biết mình đang uống cái gì?"

"Đây rõ ràng là một vụ giết người."

Kỷ Hòa ngẩng cao đầu, giọng cô bình tĩnh nhưng từng lời nói ra như nhát dao lạnh lẽo:

"Tôi chỉ là một cô gái nhà giàu sống đơn giản, tính cách lại hoà nhã, chưa từng gây thù chuốc oán với ai đến mức phải bị hãm hại như vậy. Suy nghĩ kỹ lại… người có khả năng và động cơ lớn nhất, chỉ có thể là người trong nhà họ Kỷ."

"Ông Kỷ, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Nếu ông vẫn tiếp tục lấp liếm, tôi sẽ giao đoạn ghi âm và chứng cứ trong chiếc USB này cho cảnh sát."

Cô vươn tay, đặt nhẹ ngón tay lên chiếc USB trước mặt mình, giọng nói đều đều nhưng đầy uy hiếp:

"Cảnh sát Doruda có thể tìm cách bảo vệ con trai ông, nhưng cảnh sát trong nước thì không dễ bị thao túng như vậy. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ không đơn giản chỉ là ngồi tù vài năm đâu."

Cô biết mình đang công khai đe dọa, nhưng cô không hề ngần ngại. Bởi cô tin, vì con trai, Kỷ Sâm sẽ phải nhượng bộ.

Dù sự thật có phơi bày, thì bản thân "cô" bây giờ vẫn đang sống. Việc vạch trần những chuyện quá khứ sẽ không khiến nhà họ Kỷ sụp đổ. Nhưng cô cần câu trả lời. Không phải cho bản thân mình… mà là cho người con gái từng nằm trong thân xác này—người đã bị giết hại một cách oan uổng.

Thời gian trôi qua từng giây, không khí như đặc quánh lại. Mẹ Kỷ bắt đầu tỏ ra bồn chồn, bà ta liên tục liếc nhìn chồng mình, không hiểu sao ông vẫn chưa lên tiếng. Chẳng lẽ còn điều gì có thể quan trọng hơn việc cứu lấy con trai họ?

Kỷ Thanh cũng không kìm được mà khẽ ho khan, sau đó lên tiếng:
“Bố ơi, con…”

Cuối cùng, Kỷ Sâm cũng mở miệng.

“Cô Kỷ, tôi không có gì để nói cả.”

Giọng ông ta trầm thấp, lạnh nhạt như thể đang phủi sạch trách nhiệm:

“Nếu cô đã tự sát, thì làm sao người ngoài như chúng tôi biết được lý do cô làm vậy?”

Câu trả lời khiến Kỷ Hòa sững người.

Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt vốn luôn giữ bình tĩnh của cô cuối cùng cũng hiện lên sự kinh ngạc.

Cô không thể tin được… Đến nước này rồi mà ông ta vẫn nhất quyết không chịu nói ra sự thật?

Không, chính thái độ đó càng khiến cô tin chắc: Cái chết của "nguyên chủ" nhất định có điều mờ ám. Rất có thể, sự thật mà ông ta đang che giấu còn đáng sợ hơn cô nghĩ.

Kỷ Thanh cũng ngơ ngác, như không thể tin được vào tai mình.

Anh ta bỗng đứng bật dậy, lớn tiếng hỏi:

“Bố! Rốt cuộc bố đang giấu cái gì?!”

Kỷ Sâm quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt lạnh băng. Ông ta rít lên từng chữ:

"Đồ vô liêm sỉ! Cha mẹ đưa con ra nước ngoài không phải để con ăn chơi đàn đúm, làm ra mấy chuyện nhục nhã này! Con đúng là làm mất mặt nhà họ Kỷ!"

Kỷ Thanh luống cuống, lắp bắp:

“Nhưng mà… bố à…”

"Con gây ra lỗi lầm gì thì tự mà chịu trách nhiệm!" – Kỷ Sâm cắt ngang, giọng nói lạnh lùng như đao sắc – "Đừng mong nhà họ Kỷ sẽ đứng ra dọn dẹp hậu quả cho con!"

Mẹ Kỷ chết sững tại chỗ, một lúc sau mới bừng tỉnh, kích động hét lên:

"Kỷ Sâm! Ông có biết mình đang nói cái gì không? Có biết trong tay Kỷ Hòa đang giữ thứ gì không? Có biết nếu chuyện này lan ra, Kỷ Thanh sẽ…"

Kỷ Sâm ngắt lời, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lẽo:

"Ai bảo nó say rượu lái xe tông chết người? Nó đã là người trưởng thành rồi, thì nên tự chịu trách nhiệm với những gì mình làm. Đây là bài học cần thiết để nó nhớ suốt đời."

"Không! Tuyệt đối không được!" – Mẹ Kỷ bắt đầu hoảng loạn, gần như sắp bật khóc – "Kỷ Sâm, ông điên rồi sao? Đó là con trai ruột của ông đấy! Ông trơ mắt nhìn nó đi vào tù như vậy sao? Không, tôi không cho phép! Tôi không bao giờ cho phép điều này xảy ra!"

Bà ta quay phắt sang phía Kỷ Hòa, ánh mắt rối loạn:

"Kỷ Hòa! Cô muốn biết sự thật chuyện năm đó cô tự sát đúng không? Tôi nói cho cô biết, năm đó cô…"

Nhưng bà ta chưa kịp nói hết câu thì một tiếng "chát" vang lên rõ mồn một.

Cái tát của Kỷ Sâm mạnh đến nỗi khiến bà ngã nhào xuống sàn.

Mẹ Kỷ ngồi dưới đất, sững sờ không thể tin nổi. Từ khi lấy nhau đến giờ, Kỷ Sâm chưa từng nặng lời, chứ đừng nói đến việc động tay chân với bà.

Vậy mà hôm nay… trước mặt bao nhiêu người, ông ta lại dám đánh bà một cái tát trời giáng.

Ông ta điên rồi!

Mẹ Kỷ che mặt, vẫn còn định nói thêm gì đó, nhưng Kỷ Sâm đã giơ tay, chỉ thẳng vào bà, giọng lạnh tanh:

"Bà dám nói một câu không nên nói, hẳn là biết hậu quả sẽ ra sao."

Ông quay sang phía quản gia, ra lệnh:

"Đưa bà chủ xuống dưới. Ngay lập tức."

Quản gia đứng bên cạnh vội vã bước tới, cúi đầu: "Vâng, thưa ông chủ."

Ông ta vừa định đỡ mẹ Kỷ đứng dậy thì bà ta vẫn còn giãy giụa, gào lên trong nước mắt:

"Kỷ Sâm, ông là đồ điên! Vì lợi ích mà ngay cả con trai mình ông cũng nhẫn tâm vứt bỏ! Ông là kẻ máu lạnh! Đó là con trai của ông! Con ruột của ông mà…"

Bà ta còn chưa kịp nói hết, quản gia đã nhanh chóng bịt miệng và kéo bà rời khỏi phòng khách.

Không khí trong căn nhà lớn trở nên nặng nề.

Kỷ Thanh vẫn đứng đó, không nói gì. Nhưng ánh mắt anh ta không còn sự kiêu ngạo, tự tin như trước nữa.

Tóc rối, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mờ đục như kẻ vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.

"...Bố…" – Anh ta cất tiếng, giọng run rẩy.

Kỷ Sâm chỉ im lặng thở dài, ánh mắt tránh né.

"Bố ơi…" – Kỷ Thanh tiếp tục, gần như cầu xin – "Rốt cuộc là vì chuyện gì… chuyện gì khiến bố thà từ bỏ con cũng không chịu nói ra chứ?"

Anh ta biết rõ, với những gì đã xảy ra, mình nhất định phải vào tù.

Nhưng anh ta không ngờ, vị trí của mình trong lòng bố lại không bằng một bí mật.

Một bí mật mà bố anh thà hy sinh anh để bảo vệ đến cùng.

Kỷ Sâm nhắm chặt mắt.

Hàm dưới ông ta khẽ run lên, rõ ràng đang cố nén cảm xúc, nhưng vẫn không giấu nổi sự giằng xé trong lòng.

Một lúc lâu sau, ông ta mới mở mắt, chậm rãi quay sang nhìn Kỷ Hòa, khẽ nở một nụ cười mệt mỏi:

"Cô Kỷ, cô thấy rồi đó. Đây là kết quả. Về chuyện cô từng tự sát… chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả."

"Tôi đã lấy đứa con trai của mình để chứng minh điều đó cho cô."

Khi nói câu đó, giọng ông nghẹn lại, trong mắt lộ rõ sự không cam lòng, xen lẫn oán hận và đau đớn.

Tự tay đưa con trai vào tù, với một người làm cha, không khác gì tự cắt một phần máu thịt của mình.

Đáng tiếc…

Ông ta không còn lựa chọn nào khác.

Kỷ Hòa nhìn ông rất lâu, cuối cùng mới lạnh nhạt lên tiếng:

"Ông Kỷ, thật sự khiến tôi phải bất ngờ đấy."

Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, Kỷ Sâm – người đàn ông máu lạnh kia – lại thẳng tay hy sinh con trai ruột của mình.

Chỉ để giữ kín một bí mật.

Bí mật đó… rốt cuộc quan trọng đến mức nào?

Xem ra, sự việc năm đó phức tạp hơn cô tưởng rất nhiều.

"Ông Kỷ, hôm nay đến đây thôi. Nhưng tôi nói trước, không ai may mắn mãi được. Cũng không ai mạnh miệng được cả đời."

Dứt lời, Kỷ Hòa quay người, bước khỏi cổng lớn nhà họ Kỷ.

Vừa ra đến ngoài, cô liền nghe thấy một tiếng "rầm!" phía sau — như tiếng đồ đạc bị đập vỡ tan tành.

Trở về nhà, Kỷ Hòa ngồi xuống ghế sofa, tay vẫn xoay xoay chiếc USB màu trắng.

Ánh mắt cô sâu thẳm, không rõ đang nghĩ gì.

Kỷ Sâm thật sự từ bỏ Kỷ Thanh chỉ để bảo vệ bí mật kia sao?

Bí mật đó, chắc chắn có liên quan đến nhà họ Kỷ.

Nhưng điều khiến cô không thể hiểu được là… tại sao cái chết của chính cô, lại kéo theo nhiều chuyện rắc rối đến như vậy?

Suy nghĩ một lúc, cô lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Phong.

Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy, nhưng thay vì giọng nói, thứ cô nghe thấy đầu tiên là tiếng gió rít từng cơn.

Cô nhíu mày: "...? Gió gì mà lớn thế? Anh đang khám phá vùng địa cực à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK