Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, giọng nói bình thản của Kỷ Hòa vang lên từ điện thoại:

"Nước mắt bò có thể nhìn thấy ma, không phải tôi đã nói với các anh rồi sao?"

Cổ Nhân sững sờ, mặt nhăn như quả mướp đắng:

"Đại sư… hình như cô chưa từng nói chuyện đó đâu?"

"Không sao, bây giờ nói cũng vậy mà."

Giọng điệu của Kỷ Hòa mang theo ý cười, không hề có chút áy náy nào.

Cô vốn không phải người thích thù dai, nhưng nếu có cơ hội kiếm lợi thì vẫn nên tận dụng.

Trong livestream, bình luận lại bùng nổ:

"Lá Ngân Hạnh Thỏ Thỏ: Nước mắt bò? Có thể nhìn thấy ma á?"

"Tô Lạc Thanh: Tôi cũng từng nghe nói về chuyện này, nhưng hình như không phải nước mắt bò thật mà là một loại chất khác được pha vào."

"Sai Lầm: Thấy ma rồi! Bao giờ thì nó xuất hiện? Có thể nhắc trước cho tôi không? Tôi sợ lắm!"

"Trống Rỗng: Haha, tôi không dám nói là mình sợ đến mức đã chặn hình ảnh từ camera của Quái Vật Nhỏ đâu! Bây giờ tôi chỉ nhìn chăm chăm nhan sắc vô song của streamer thôi, thế là chẳng sợ gì nữa!"

Cổ Nhân cười khổ, nhìn quanh bốn phía. Anh ta không dám hỏi chuyện nước mắt bò có gì khác nhau, chỉ đành run rẩy lên tiếng:

"Đại sư Kỷ Hòa, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

"Anh không cần đi đâu cả. Tí nữa, thứ cần xuất hiện… sẽ tự xuất hiện thôi."

Giọng nói của Kỷ Hòa không nhanh không chậm, nhưng lại khiến bầu không khí càng thêm nặng nề.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt dần trầm xuống.

Trên đó, cảnh tượng trong sân vẫn tiếp tục.

Một hôn lễ đang được tổ chức.

Trong sảnh chính, cô dâu và chú rể đã hoàn thành nghi thức bái thiên địa.

Lúc này, họ đang đối diện với cao đường, cúi đầu thật sâu.

Nhưng điều kỳ lạ là…

Vị trí dành cho cao đường chẳng có ai ngồi.

Thay vào đó, chỉ có ba tấm bài vị được đặt ngay ngắn trên bàn.

Cổ Nhân đứng xa nên không thấy rõ, chỉ có thể xác nhận rằng có đúng ba tấm.

Ba tấm bài vị?

Thông thường, cha mẹ hai bên mỗi người một tấm, vậy tấm thứ ba là của ai?

Ngay lúc này, giọng nói của người chủ trì hôn lễ vang lên:

"Phu thê giao bái!"

Một cơn gió lạnh từ đâu bất ngờ thổi đến!

Bàn ghế trong sân đồng loạt đổ rầm xuống đất.

Ba tấm bài vị trên bàn cũng lắc lư dữ dội, rồi ngã xuống sàn.

Chú rể hốt hoảng lao lên phía trước, vội vàng nhặt từng tấm bài vị lên, như thể sợ chúng bị tổn hại.

Nhưng điều kỳ lạ là…

Cô dâu vẫn đứng im.

Không một động tác dư thừa.

Thậm chí, vạt áo của cô ta cũng không hề xao động dù gió mạnh đến thế.

Cơn gió này…

Chỉ thổi đến một lần, rồi biến mất.

Chú rể sau khi sắp xếp lại bài vị, lập tức quay về vị trí, tiếp tục cúi đầu để hoàn thành nghi thức phu thê giao bái.

Thế nhưng—

Ngay khoảnh khắc anh ta cúi xuống, khăn trùm đỏ trên đầu cô dâu chợt rơi xuống đất.

Lộ ra gương mặt của cô ta.

Một giọng nói lạnh lẽo, quen thuộc vang lên.

Giọng nói đó, như mang theo hơi thở đến từ cõi chết—

"Cậu Hai… cuối cùng… chúng ta cũng có thể bái đường rồi."

Chú rể—người được gọi là cậu hai—kinh hoàng ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt méo mó, làn da dúm dó như bị ngâm nước quá lâu.

Cả người cô dâu sũng nước, làn da trắng bệch, nhăn nheo đến mức ghê rợn.

Cô ta mở to đôi mắt đỏ ngầu, trừng thẳng vào anh ta, giọng nói lạnh lẽo vang lên:

"Cậu hai, chúng ta nên động phòng rồi."

"Thúy Bình…! Tôi không có hại cô! Nếu muốn báo thù thì đi tìm những người khác, đừng tìm tôi!"

Chú rể như bị rút hết sức lực, cả người co quắp ngã phịch xuống đất, miệng run rẩy, bàn tay run rẩy vươn ra… chỉ thẳng về phía Cổ Nhân và Lão Hồng.

Hai người kia vừa bị điểm danh, da đầu lập tức tê dại, vội vàng lùi sang một bên.

Nhưng dường như có một sợi dây vô hình nào đó gắn chặt lên người họ—họ dịch sang đâu, ngón tay chú rể vẫn chĩa về phía đó!

"Ồ?"

Cô dâu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm đảo theo hướng ngón tay.

Chỉ trong tích tắc, Cổ Nhân và Lão Hồng kinh hãi trừng mắt nhìn cô dâu mặc áo cưới đỏ như máu bay vọt lên giữa không trung, lao thẳng về phía họ!

"A a a a a—!"

Hai người chẳng buồn giữ thể diện, hét toáng lên.

Nhưng dù có hoảng loạn thế nào, họ cũng không thể nhúc nhích, giống như dưới chân mọc rễ, bị đóng chặt xuống đất.

Ở phía bên kia, Trang Kiến Thanh không nhìn thấy cảnh tượng hỷ tiệc quỷ dị, nhưng ngay khi cơn gió lạnh lẽo thổi qua, anh ta chợt thấy một cô gái mặc áo đỏ xuất hiện trong sân.

Anh ta vươn tay muốn rút thanh kiếm gỗ đào bên hông—nhưng phát hiện mình không thể cử động!

Tiếng thét chói tai của Cổ Nhân và Lão Hồng càng lúc càng hỗn loạn. Trong ánh mắt của Trang Kiến Thanh, cô gái áo đỏ kia cúi người, bật nhảy lao thẳng về phía hai người họ!

"Là mấy người hại chết tôi!"

Giọng nói âm u rét buốt như băng tuyết.

"A a a! Không phải chúng tôi đâu!"

Cổ Nhân và Lão Hồng hét đến lạc giọng.

Nữ quỷ vươn tay ra, đầu ngón tay dài nhọn như móng vuốt sắc bén, nhắm thẳng vào vị trí lồng ngực của họ—như thể muốn moi tim ra ngoài.

Sắc mặt Trang Kiến Thanh trầm xuống. Nữ quỷ này rất mạnh.

Hai người kia… gần như chắc chắn sẽ chết!

Nhưng đúng lúc đó, khi móng vuốt của nữ quỷ sắp chạm vào da thịt họ, một luồng ánh sáng vàng đột ngột bùng lên từ kẽ tay của họ!

"A a a—!"

Nữ quỷ cứng đờ người, ánh sáng vàng đánh vào người cô ta, phát ra từng tia đỏ rực như lửa.

Ngay lập tức, trên cơ thể cô ta xuất hiện một ấn ký cháy xém. Cô ta ôm lấy vết thương, thụt lùi về phía sau, trong mắt hiện lên vẻ kiêng dè.

"Muốn chạy sao? Trễ rồi!"

Giọng nói lạnh lùng của Kỷ Hòa vang lên trong sân.

Cổ Nhân và Lão Hồng cảm nhận được bùa trừ tà trong tay mình nóng lên, theo bản năng muốn buông ra, nhưng nhờ có lời nhắc nhở trước đó của Kỷ Hòa, bọn họ vội vàng đưa tay chụp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK