Mục lục
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước C đã thử mọi biện pháp, từ mềm mỏng đến cứng rắn. Nhưng khi tất cả đều thất bại, họ buộc phải sử dụng đến thủ đoạn tàn khốc nhất – máu phải đổ.

Nhà khoa học kia là mục tiêu hàng đầu. Hắn luôn được vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt, đi đâu cũng có người theo sát, thậm chí khi đi vệ sinh cũng có người đứng canh bên ngoài. Ngân Hồ phải chờ rất lâu, lên kế hoạch cực kỳ chi tiết và trả giá bằng chính nửa cái mạng của mình mới có thể thành công hạ sát hắn.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô trở về căn cứ của “Huyết Đao”. Dù trong tổ chức vẫn có vài kẻ cổ hủ không ngừng xì xào, nhưng với uy tín của ngài Chu, cuối cùng tất cả vẫn phải im lặng chấp nhận sự hiện diện của cô.

Trong buổi lễ tuyên bố cô chính thức gia nhập tổ chức, ngài Chu đứng trước toàn thể thành viên, nghiêm giọng nói:

“Từ hôm nay, em sẽ không còn là em của ngày trước nữa. Sát thủ không cần tên tuổi. Em sẽ có mật danh, là danh xưng duy nhất kể từ bây giờ. Em muốn chọn tên gì?”

Việc từ bỏ tên thật cũng là để bảo vệ người thân, không khiến ai khác bị liên lụy bởi kẻ thù của mình. Cô im lặng rất lâu, rồi chậm rãi cất lời:

“Gọi tôi là… Ngân Hồ.”

Kể từ đó, cái tên Ngân Hồ theo cô đi qua biết bao trận mưa máu gió tanh. Trong khi những đứa trẻ đồng trang lứa đang tụ tập ở Thần Sắc, nhảy nhót, uống rượu, vui chơi, cô lại đứng yên một chỗ, lặng lẽ quan sát với ánh mắt lạnh như băng.

Thật nực cười. Cô mang cái tên này, và cũng chỉ có đúng một cái tên này trên đời.

Ký ức vụt qua khiến Ngân Hồ thoáng thất thần. Cô hoàn hồn lại khi bắt gặp ánh mắt tò mò của một cô bé con đang ôm con gấu bông, nép phía sau lưng cha mình, nhìn cô đầy hiếu kỳ.

Đứa bé nhỏ quá, đến mức còn chưa biết thế nào là sợ hãi.

Nhìn nó, Ngân Hồ như thấy chính mình trong quá khứ – nhưng cô lại chẳng may mắn được như thế. Cô không đợi được ai đến bảo vệ mình. Tất cả những gì cô nhận được… chỉ là thi thể lạnh ngắt của bố mẹ mình.

“Thôi bỏ đi.” – cô thầm nghĩ.

Dù sao mục tiêu cũng đã hoàn thành. Thân phận thật sự của cô vẫn chưa bị bại lộ. Vậy thì cớ gì phải gieo thêm đau thương cho một kẻ vô tội?

Người đàn ông kia ôm chặt con gái, toàn thân run rẩy. Ông ta đã chuẩn bị tinh thần để chết cùng con, nhưng lại bất ngờ khi thấy người mặc đồ đen kia không có ý định tấn công tiếp.

Sau một hồi im lặng, người đó bất ngờ ném xuống một xấp tiền dày cộp, lạnh lùng nói:

“Tôi không định giết người. Tôi chỉ muốn mua một thứ, và tôi đã lấy được nó. Giờ tôi đi.”

Dứt lời, “anh ta” dùng chân đạp vỡ cửa sổ rồi nhảy ra ngoài, bóng dáng nhanh chóng tan biến vào màn đêm dày đặc.

Cuối tuần, buổi họp phiên nhiệm kỳ mới của Hiệp hội Đạo giáo chính thức diễn ra. Là một khách mời đặc biệt, Kỷ Hòa cũng nhận được thiệp mời.

Cơ cấu tổ chức của Hiệp hội gồm một Chủ tịch và bốn Phó chủ tịch. Thế nhưng hôm nay, vị trí ngồi của Kỷ Hòa lại được sắp xếp ngang hàng với bốn vị đó – điều này cho thấy Hiệp hội vô cùng coi trọng cô.

Một số người trẻ chưa nắm được tình hình thì bắt đầu xì xào bàn tán.

“Ê, gì thế kia? Sao lại có thêm một ghế vậy?”

“Hiệp hội từ bao giờ có thêm Phó chủ tịch thứ năm thế? Sao mình không nghe nói gì hết?”

“Trời ơi, mấy người quê thật đấy! Ghế đó là của Kỷ Hòa. Tôi nghe nói là ban đầu cô ấy còn không định gia nhập đâu. Phải đến khi Thường lão đích thân đến năn nỉ mãi, cô ấy mới đồng ý đó.”

“Gì cơ?! Cái người sĩ diện như Thường lão mà cũng phải hạ mình năn nỉ à? Ghê vậy…”

“Đó là Kỷ Hòa đó mấy ba! Không ai xem livestream của cô ấy hả? Sư phụ tôi còn bảo mỗi lần cô ấy phát trực tiếp là phải coi ngay.”

“Trời ơi xinh quá! Đẹp đến mức như tiên nữ vậy trời!”

Kỷ Hòa vừa bước vào hội trường, đã lập tức bị chú ý. Chỉ một cái liếc mắt, Thường Gia Ngôn đã thấy cô. Anh ta phấn khởi vẫy tay gọi lớn:

“Chị Kỷ ơi, bên này, lại đây ngồi!”

Cô mỉm cười, biết vị trí ngồi của mình chính là bên cạnh nhà họ Thường, liền thuận theo mà bước tới.

Cô đứng trong hội trường, ánh mắt lướt một vòng quanh đám đông, rồi khẽ bật cười:
"Cũng đông người ghê nhỉ."

Thường Gia Ngôn đứng cạnh cô, gật đầu:
"Đương nhiên rồi. Đây là đại hội thay đổi nhiệm kỳ mà. Tất cả các thành viên quan trọng đều phải có mặt, trừ khi gặp chuyện bất khả kháng."

Trước đây, Kỷ Hòa từng nghe ông Thường Toàn kể khá nhiều về tình hình nội bộ của Hiệp hội Đạo giáo. Bề ngoài, bốn vị phó chủ tịch có vẻ như ngang hàng, nhưng thực chất bên trong lại tồn tại những khác biệt không nhỏ.

Trong số đó, hai thế lực lớn mạnh nhất là Nam Mạc và Bắc Thường – luôn được xem là ngang tài ngang sức. Kế đến là hai gia tộc có phần yếu thế hơn: nhà họ Tề và nhà họ Liên.

Một câu chuyện thú vị liên quan đến hai nhà này vẫn thường được đem ra làm chủ đề bàn tán trong giới huyền học. Nhà họ Tề từng phát đạt nhờ… trộm mộ. Cứ thế, từ mộ này sang mộ khác, họ không chỉ thu được vô số tài vật mà còn học được rất nhiều bí thuật cổ xưa. Sau này, họ từ bỏ con đường mờ ám, "được cảm hóa bởi chính quyền" và dần trở thành một dòng họ danh giá trong giới huyền thuật.

Trái lại, nhà họ Liên lại nổi tiếng với tài chế tạo cơ quan tinh vi. Từ hàng chục đời trước, nhiều vương công quý tộc đã mời họ xây dựng lăng mộ. Bất kỳ kẻ trộm mộ nào dám bén mảng đến, nếu chạm phải cơ quan của nhà họ Liên thiết kế, dù có mười mạng cũng khó lòng sống sót.

Cũng vì vậy mà giữa hai nhà từng nảy ra một cuộc tranh cãi kéo dài suốt nhiều năm. Nội bộ Hiệp hội vẫn thường tò mò: Nếu quay về vài chục đời trước, khi kĩ thuật trộm mộ của họ Tề đụng độ cơ quan của họ Liên, thì ai mới là kẻ thắng cuộc?

May mắn thay, thời đại đã đổi khác. Hai đại gia tộc ngày nay không còn tranh đấu nữa, thậm chí còn có thể cùng nhau ngồi uống trà đàm đạo. Đúng là gặp thời thế tốt.

Nếu như chuyện này xảy ra vào thời phong kiến, e rằng chỉ cần chạm mặt đã có thể rút kiếm ra đối đầu rồi.

Không lâu sau, người nhà họ Mạc cũng đến. Là người đứng đầu dòng họ Mạc – đại diện cho thế lực phía Nam trong "Nam Mạc Bắc Thường" – ông Mạc Gia Vệ vẫn nổi bật như thường lệ với phong thái uy nghiêm khó ai bì kịp.

Tuy nhiên, điều khiến mọi người chú ý hơn cả lại là thiếu nữ đi bên cạnh ông.

Ngay lập tức, trong đám đông vang lên những tiếng xì xào:

"Trời đất ơi, đó là Mạc Linh Nhi – cháu gái ruột của nhà họ Mạc đấy à? Đẹp thật sự luôn!"

"Đúng đó, từ trước đến giờ chỉ nghe danh, không ngờ ngoài đời lại xinh đẹp như vậy."

Gia tộc họ Mạc vẫn luôn che chở Linh Nhi rất kỹ, hiếm khi để cô xuất hiện trước công chúng. Hôm nay, cô xuất hiện long trọng tại sự kiện trọng đại này, hẳn là vì Mạc lão đã có ý định lui về sau, bắt đầu tính đến người kế vị.

Thường Gia Ngôn quan sát xung quanh, vẻ mặt hơi trầm xuống. Anh như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi ánh mắt dừng lại nơi cổ tay Linh Nhi.

Trên cổ tay trắng nõn của cô đeo một chiếc vòng tay gắn chiếc chuông bạc nhỏ – thứ đã khiến ánh mắt anh sẫm lại.

Đó là "chuông dẫn hồn" – bảo vật tổ truyền của nhà họ Mạc. Chỉ cần rung lên, nó có thể điều khiển hồn ma hoặc xác chết làm việc theo ý muốn. Tuy nhiên, hiệu quả đến đâu lại phụ thuộc hoàn toàn vào sức mạnh tinh thần của người sử dụng.

Rõ ràng, Mạc Gia Vệ đã giao món bảo vật ấy cho Linh Nhi.

Phía bên cạnh, ông Thường Toàn cũng nhận ra điều đó. Ông nhẹ ho một tiếng rồi lườm cháu mình:

"Khụ... Thằng nhóc kia, nhìn con bé Linh Nhi nhà người ta xem. Con gái mà trưởng thành, điềm đạm, khiến người lớn yên tâm. Còn mày thì sao hả? Giờ ông có giao nhà họ Thường cho mày, ông cũng chẳng yên lòng nổi."

Thường Gia Ngôn nhíu mày:
"Ông à... ông khen người ta thì cứ khen, lôi con vào làm gì?"

"Ông mày hận rèn sắt không thành thép đấy!" – Thường Toàn trợn mắt, rồi thở dài – "Thôi được rồi. Hôm nay cho mày mở mang tầm mắt, cảm nhận rõ thế nào là khí thế của Hiệp hội Đạo giáo. Chúng ông già cả rồi, từ nay mọi thứ sẽ giao lại cho thế hệ các con."

Ông quay sang nhìn cháu trai, ánh mắt nghiêm nghị:
"Còn con có ngồi vững được vị trí ấy hay không… phải dựa vào chính thực lực của con."

Ánh mắt ông không có ý đùa cợt. Một ánh nhìn như muốn khắc ghi sâu vào tim cháu trai, rằng đây là lúc nên trưởng thành.

Hiệp hội Đạo giáo mỗi năm đều có biến động nhân sự, nhưng chỉ những người có thực tài, thực lực mới có thể giữ được vị trí của mình lâu dài. Đừng thấy hiện tại bốn đại gia tộc còn đang rực rỡ nổi bật, bởi đến một ngày, nếu họ không còn xứng đáng, thì cũng sẽ phải lùi về phía sau mà thôi.

Thường Gia Ngôn im lặng.

Áp lực... như một ngọn núi đè lên vai anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK