Người đó ngồi lặng lẽ trên chiếc xe lăn màu đen. Dù mới cuối tháng mười, anh ta đã phải đắp một chiếc thảm len dày phủ ngang đầu gối. Đôi bàn tay gầy gò, xanh xao đặt hờ hững lên tay cầm xe lăn, toát lên vẻ yếu ớt nhưng lại khiến người khác không dám xem nhẹ.
Một bóng người mặc đồ đen tiến lại gần. Người ấy dừng lại, giơ tay lên, rồi “vuốt” nhẹ một cái, chiếc mũ liền rơi xuống, để lộ mái tóc xoăn vàng rực rỡ dưới ánh đèn.
Không phải là "anh", mà là "cô".
Giọng nói lúc nãy giả dạng cũng lập tức trở lại bình thường. Người phụ nữ tóc vàng quỳ một gối xuống trước mặt người đàn ông ngồi trên xe lăn, giọng nói có chút dè dặt và căng thẳng:
"Xin lỗi... nhiệm vụ lần này tôi đã thất bại."
Thực ra, rất ít người biết rằng cái tên "Huyết Đao" không chỉ dành cho một cá nhân, mà là đại diện cho cả một tổ chức ngầm hoạt động bí mật. Bất kỳ ai thuộc tổ chức này đều có thể sử dụng danh xưng ấy khi hành động.
Ngay khi người phụ nữ vừa dứt lời, một giọng nói châm chọc từ bóng tối vang lên:
"Ha! Ngân Hồ, cô thất bại rồi à? Đã bảo lâu không ra tay sẽ lụt nghề mà! Không quen tay nữa rồi đúng không?"
Một người đàn ông mặc áo khoác rộng, đeo dây chuyền hình đầu lâu, bước ra từ trong bóng tối. Tay anh ta còn đang kẹp điếu thuốc, dáng vẻ đầy vẻ du côn.
"Trên kia bây giờ giám sát rất nghiêm, chúng ta ai cũng phải cực kỳ cẩn thận. Cô đừng là người để lộ dấu vết của tổ chức."
Ngân Hồ lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi đáp lại:
"Chuyện của tôi, không đến lượt anh lo, Lãnh Ưng."
"Sao lại không?" Lãnh Ưng cười nhếch mép: "Huyết Đao đã ra tay là không thể thất bại. Cô phá vỡ nguyên tắc như vậy, nếu tin này truyền ra, người ta sẽ cười vào mặt chúng ta mất. Nhưng không sao, chỉ cần cô mở lời, tôi sẵn sàng thay cô xử lý chuyện khó nhằn này."
"Không cần." Giọng Ngân Hồ trầm xuống, ánh mắt lạnh băng: "Mạng của Ký Hoà, tôi nhất định sẽ lấy."
"Cô lấy kiểu gì?" Lãnh Ưng không chịu buông tha, thách thức: "Bị người ta ép đến mức phải dùng viên Ẩn Thân, thứ mà ngài Chu bỏ ra bốn mươi triệu để đấu giá ở chợ đen! Giá cao như vậy mà ngay cả một ngôi sao nhỏ cũng không xử lý nổi, đúng là mất mặt!"
Ngân Hồ cười khẩy, ánh mắt khinh thường:
"Lãnh Ưng, đừng xem thường người khác quá. Ký Hoà không phải ngôi sao nhỏ gì. Nếu anh trực tiếp đối mặt với cô ấy, kết cục của anh sẽ thảm hơn tôi nhiều."
Cả hai ánh mắt giao nhau, không khí như có thể đông cứng lại bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, người đàn ông ngồi trên xe lăn cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng nói của anh ta dịu dàng, nhẹ nhàng như tiếng ngọc va nhau:
"Đủ rồi."
Anh ta quay mặt đi, không nhìn ai, chỉ khẽ vung tay áo:
"Lãnh Ưng, cậu lui xuống đi."
Lãnh Ưng như còn điều muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng chịu đựng, đành hậm hực quay người rời khỏi.
Không gian chìm vào sự tĩnh lặng đáng sợ.
Một lúc sau, Ngân Hồ bỗng "phịch" một tiếng quỳ hẳn xuống trước mặt người đàn ông trên xe lăn. Giọng cô run run:
"Anh... tôi xin lỗi."
Trong tổ chức Huyết Đao, chưa từng có phụ nữ. Cô là người đầu tiên – và cũng là người duy nhất. Khi quyết định giữ cô lại, tổ chức từng dấy lên không ít sóng gió. Chính ngài Chu đã bỏ ngoài tai tất cả ý kiến phản đối, một mực giữ cô ở lại.
Ngân Hồ luôn muốn chứng minh sự lựa chọn của anh là đúng. Nhiều năm qua, cô liều mạng huấn luyện, thực thi nhiệm vụ không chút do dự, tay đã nhuốm máu không biết bao nhiêu người, chưa từng có thất bại nào. Ký Hoà là lần đầu tiên.
Cô không cho phép bản thân thất bại.
Ngài Chu khẽ mỉm cười, giọng nói vẫn nhẹ như gió:
"Không sao, đứng lên đi."
Ngân Hồ không động đậy, chỉ cúi đầu thấp hơn:
"Tôi chỉ sợ... anh cảm thấy việc nhận nuôi tôi là một sai lầm."
"Không phải." Anh ta nói dứt khoát. "Em là thanh đao sắc nhất của Huyết Đao."
Ánh mắt anh ta khẽ dừng lại trên người cô, như đang khẳng định điều đó.
"Đứng lên đi, chẳng lẽ muốn tôi dùng đôi chân thế này đỡ em dậy sao?"
Ngân Hồ lúc này mới từ từ đứng dậy. Giọng cô vẫn mang chút run rẩy:
"Anh... rốt cuộc khi nào tôi mới có thể giết được kẻ đã sát hại bố mẹ tôi?"
Không biết là ảo giác hay thật, Ngân Hồ cảm thấy trong khoảnh khắc cô nói ra câu đó, sắc mặt của ngài Chu thoáng trầm xuống.
Anh ta không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ vuốt ve chiếc nhẫn bạc đeo ở ngón trỏ rồi điềm tĩnh nói:
"Yên tâm, tôi vẫn đang điều tra giúp em. Em bắt đầu nhớ bố mẹ mình rồi à?"
Ngân Hồ lắc đầu:
"Không... đã nhiều năm như vậy, thật sự không còn nhớ rõ. Nhưng ham muốn trả thù đã trở thành nỗi ám ảnh. Nếu không tự tay giết kẻ thù, tôi sẽ không thể an lòng."
Ngài Chu gật đầu, ánh mắt thản nhiên:
"Rất tốt."
Anh ta chậm rãi nói:
"Đôi khi, thù hận có thể khiến con người ta kiên cường sống tiếp hơn cả lòng biết ơn. Tôi cũng tin vào điều đó."
Lúc này, ở một nơi khác.
Ký Hoà vừa mở cửa thì thấy Yến Lâm đứng ngoài, bên cạnh là một cô gái trẻ đang khóc nức nở. Dường như lần này Yến Lâm đến là có chuyện nghiêm trọng.
Trước đó vài ngày, Yến Lâm đã gọi điện nói trước về việc muốn đến nhà cô.
Sau khi vào nhà, Yến Lâm uống liền một cốc nước lớn cho đỡ khát, rồi hỏi:
"Cô Ký Hoà, dạo gần đây có bận không?"
Ký Hoà mỉm cười, điềm đạm đáp:
"Cũng bình thường thôi. Một thời gian nữa chắc sẽ bận hơn một chút. Phía Hiệp hội Đạo giáo mới gửi cho tôi thư mời, muốn tôi tham dự lễ nhậm chức của họ."
Hiệp hội Đạo giáo và Cục Điều tra các Hiện tượng Siêu nhiên Quốc gia đều là những đơn vị đã quen thuộc với Ký Hoà từ lâu.
Yến Lâm nói với vẻ thản nhiên nhưng đầy ẩn ý:
"Tham dự một chút cũng tốt. So với mấy ông già suốt ngày khoe khoang nọ kia, cô đúng là quá khiêm tốn rồi. Có người chỉ mới học được chút ít đã tưởng mình là thiên tài, cái đuôi vểnh lên đến tận trời."
Ký Hoà mỉm cười nhẹ:
"Nếu có thể được chỉ dạy từ những người trong nghề, đó cũng là một cơ hội tốt."
Yến Lâm thầm lẩm bẩm trong lòng: Chỉ dạy gì chứ! Ai dám chỉ dạy với cô Ký cơ chứ?
Cô ta nhanh chóng chuyển chủ đề, đưa tay chỉ về phía cô gái ngồi bên cạnh:
"Suýt nữa thì quên giới thiệu. Đây là Điền Kỳ, người ủy thác của hôm nay."
Bị nhắc tới, Điền Kỳ vội vàng đứng dậy, cúi đầu lễ phép:
"Chào cô Ký!"
Ký Hoà gật đầu, giọng nói bình thản:
"Không cần khách sáo. Có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Điền Kỳ cắn môi, nước mắt bất ngờ rơi xuống:
"Bạn trai của tôi mất tích rồi."
Yến Lâm tuy là người cứng rắn, nhưng lại không chịu được cảnh phụ nữ khóc. Cô ta liền rút một tờ khăn giấy, đưa qua:
"Lau nước mắt đi. Cứ từ từ kể rõ ra. Cô phải tin tưởng vào Ký Hoà. Ở đây, chưa từng có vụ nào mà cô ấy không giải quyết được."
Điền Kỳ hít một hơi thật sâu, giọng nghèn nghẹn nhưng rõ ràng:
"Tôi vừa mới tốt nghiệp cao học năm nay, muốn dành thời gian nghỉ ngơi nên rủ bạn trai và bạn cùng phòng đi du lịch xuyên tỉnh."
"Khi tới tỉnh L, bạn cùng phòng tôi – Lục Ương – nói nhà cậu ấy ở đây, muốn ghé về thăm người thân. Chúng tôi tò mò hỏi cụ thể nhà ở đâu thì Lục Ương chỉ nói là ở một thôn nhỏ rất hẻo lánh."
"Cũng vì hiếu kỳ, chúng tôi thấy thú vị. Đi du lịch mà, ai cũng chọn những chỗ nổi tiếng, nhưng chơi ở vùng nông thôn hẻo lánh mới gọi là trải nghiệm chứ? Dù Lục Ương có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối được chúng tôi, đành đồng ý cho đi cùng."
"Cậu ấy nói chỉ ở hai ba ngày thôi, chúng tôi cũng thấy hợp lý nên vui vẻ đồng ý. Nhưng không ngờ... đó lại là khởi đầu cho cơn ác mộng."
Điền Kỳ ngừng lại, lau nước mắt, rồi kể tiếp:
"Lục Ương vốn trông rất xinh đẹp, ăn mặc hiện đại, nên tôi luôn nghĩ cậu ấy là người thành phố. Không ngờ nhà cậu ấy lại ở trong một thôn nhỏ heo hút đến thế."
"Nhưng là bạn bè, tôi cũng không quá để tâm. Ngược lại, tôi cảm thấy mọi thứ ở đó đều rất mới lạ. Đặc biệt là ở thôn Cam Tuyền... lần đầu tiên trong đời, tôi được nhìn thấy bù nhìn thật sự."
"Bù nhìn làm bằng rơm, mặc quần áo như người thật, mặt thì làm bằng giấy, đứng bất động trên ruộng để dọa chim chóc."
"Tôi còn tò mò đứng nhìn một lúc. Thấy thế, Lục Ương hỏi: 'Cậu nhìn gì vậy?'"
"Tôi trả lời: 'Nhìn bù nhìn. Lần đầu tiên tớ thấy đấy, thấy thú vị quá.' Rồi quay sang bạn trai – Trì Dật – hỏi: 'A Trì, anh cũng chưa từng thấy đúng không?'"
"Trì Dật cũng là người thành phố, thật thà đáp: 'Chưa từng.'"
"Lục Ương nghe vậy thì cười cười: 'Vậy thì nhìn nhiều vào nhé. Ở chỗ tớ, thứ nhiều nhất chính là bù nhìn.'"
"Lúc đầu tôi tưởng cậu ấy nói quá, nhưng càng đi sâu vào làng, tôi càng ngạc nhiên. Bù nhìn ở khắp nơi – cứ cách năm, sáu mét là lại có một con. Ban đầu thấy thú vị, nhưng sau thì tôi bắt đầu thấy khó chịu."
"Những con bù nhìn ấy... nhìn quá giống người thật. Không chỉ là quần áo, mà cả gương mặt nữa. Chỉ vài nét vẽ mà giống như ảnh chụp vậy – có thần thái, có biểu cảm rõ ràng."
"Nhưng biểu cảm lại toàn là những cảm xúc tiêu cực: hoảng hốt, sợ hãi, tức giận... như thể chúng có thể sống lại bất cứ lúc nào."
"Trên đường đi, tôi luôn có cảm giác bị bủa vây bởi sự u ám. Những con bù nhìn đứng lặng lẽ ven đường, ánh mắt như sói đói, nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy."
"Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa. Tôi hỏi Lục Ương: 'A Ương, cậu có thấy những con bù nhìn này... có biểu cảm gì đó rất âm u không?'"
"Cậu ấy đáp: 'Tất nhiên phải âm u rồi. Nếu cười hì hì thì chim nào sợ? Làm sao đuổi được chim?'"
"Tôi nói tiếp: 'Nhưng... mấy con bù nhìn này trông giống người thật quá. Cứ có cảm giác như... bọn nó là người.'"
"Lục Ương nghe vậy thì nhìn tôi một lúc, rồi bật cười: 'Tiểu Điền, cậu lại nghĩ linh tinh rồi. Đây chỉ là bù nhìn thôi mà! Không làm giống người thì sao dọa được động vật? Mấy cậu thành phố lần đầu thấy bù nhìn nên mới lạ lẫm thôi. Hay là về nhà tớ, bảo người trong nhà làm cho hai con bù nhìn giống cậu và Trì Dật?'"
Điền Kỳ nghe xong, sắc mặt trắng bệch, vội xua tay liên tục:
"Không cần, không cần... thật sự không cần đâu!"