Cứ như vậy, cái tên bị đưa vào danh sách hiến tế là “Triệu Tương,” nhưng người thực sự bị đem đi hiến tế lại là… “Triệu Ngọc.”
“Chị của tôi từ nhỏ không biết nói,
Rời khỏi nhà từ khi tôi đã biết nhớ,
Kể từ đó mỗi ngày tôi đều nhớ đến chị tôi,
Luôn nhớ đến lời đồng ý của chị,
Đột nhiên tôi hiểu được chị ấy…”
Lời bài hát ấy…
Người bị làm thành trống Chị Hai thực sự là chị gái…
Chỉ có hai chị em họ biết được sự thật này.
Ngay cả Điền Điền cũng không hay biết gì.
Sau cái ngày định mệnh ấy, Triệu Tương hoàn toàn thay đổi.
Cô không còn là một cô gái bướng bỉnh, hoạt bát như trước nữa.
Cô dần học cách trở thành một người trầm ổn, điềm đạm, nhẹ nhàng—giống như chị gái mình.
Hai chị em sớm chiều bên nhau từ nhỏ, việc bắt chước chị gái, với cô, không phải là chuyện khó khăn.
Triệu Tương từng ngày từng ngày nhủ với bản thân rằng:
“Triệu Tương đã chết. Người còn sống trên đời này chỉ có thể là Triệu Ngọc.”
Thời gian trôi qua, ngay cả chính cô cũng tin vào điều đó.
Thế nhưng…
Mỗi khi chỉ còn lại một mình, cô lại thấy hoảng hốt.
Cảm giác ấy cứ dai dẳng bám lấy cô, như những tiếng trống trầm đục vang lên không ngừng trong lòng.
Cô nhớ lúc Điền Điền kéo vạt áo cô, ngước đôi mắt ngây thơ hỏi:
“Mẹ ơi, sao dạo này con không thấy dì Tương Tương đâu?”
Cô nhớ lúc những người dân trong thôn xúm lại chúc mừng:
“Chúc mừng nha, Triệu Ngọc! Em gái của cô được chọn hầu hạ Thần Quạ rồi, vinh hạnh lớn nhất đời đấy!”
Những lời ấy như những nhát dao cứa vào tim.
Chúng không ngừng nhắc nhở cô rằng—
Cô là Triệu Tương.
Không phải Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc đã chết.
Chết để bảo vệ cô.
Chết để bảo vệ Điền Điền.
Cho nên…
Cô nhất định phải tìm ra chân tướng lời nguyền của thôn Nha Thần.
Nhất định phải bóp chết lời nguyền đó tận gốc.
Không thể để những bi kịch như thế tiếp diễn thêm một lần nào nữa.
Kỷ Hòa nhìn chằm chằm Triệu Tương, không nói gì, nhưng ánh mắt cô lại thấu suốt tất cả.
Bị một người mới gặp lần đầu nhìn thấu nỗi khổ giấu kín bao năm, Triệu Tương không khỏi cảm thấy chấn động.
Cô nhìn Kỷ Hòa, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Không còn lạnh lùng như trước, mà là… kính sợ.
Là người tu đạo, Triệu Tương không bao giờ tin vào cái gọi là "sự trừng phạt của Thần Quạ."
Cô từng nhiều lần tra cứu tư liệu, cố gắng lý giải những hiện tượng kỳ lạ diễn ra ở thôn Nha Thần.
Cô dần dần có suy đoán—
Rằng tất cả những thứ này chỉ là do có kẻ đang đứng sau thao túng.
Nhưng…
Còn một điều mà cô vẫn chưa thể lý giải được.
Triệu Tương nhíu mày, trầm giọng nói:
“Chỉ có một vấn đề mà mãi tôi vẫn không thể hiểu… Nếu nghi thức tế lễ không được thực hiện, thì trong thời gian rất ngắn, cả thôn sẽ bùng phát đại dịch quy mô lớn. Làm thế nào mà kẻ đứng sau lại có thể khiến chuyện đó xảy ra?”
Dân số thôn Nha Thần tuy không quá đông, nhưng cũng phải lên đến vài nghìn người.
Muốn khiến vài nghìn người bị nhiễm bệnh trong thời gian ngắn, đây tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Kỷ Hòa khẽ sờ cằm, ánh mắt lóe lên suy tư.
“Có một cách… đó là nhờ vào quạ đen.”
Triệu Tương sững người.
“… Quạ đen?”
Thôn Nha Thần, cái gì nhiều nhất?
Chính là quạ đen.
Bởi vì dân làng kính sợ loài chim này, nên dù quạ đen có bay vào nhà qua cửa sổ, họ cũng không xua đuổi.
Ngược lại, họ còn cung phụng nó.
Triệu Tương bỗng nhiên cứng đờ.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô.
Những nơi quạ đen bay qua, đều xuất hiện dịch bệnh.
Nếu ai đó đã âm thầm lợi dụng điều này thì sao?
Chẳng phải đây là một phương pháp vô cùng kín kẽ ư?
Không ai đề phòng.
Không ai nghi ngờ.
Triệu Tương siết chặt nắm tay.
Thì ra là vậy.
Thì ra, lời nguyền Thần Quạ căn bản không hề tồn tại!
Chỉ là có kẻ đã dùng quạ đen làm công cụ lây lan dịch bệnh.
Rồi sau đó, hắn thêu dệt nên một câu chuyện rằng đó là sự trừng phạt từ thần linh!
“Hóa ra là còn có loại chuyện này…”
Triệu Tương lẩm bẩm, ánh mắt sắc bén.
Bấy lâu nay cô đã đọc vô số tài liệu, suy nghĩ đến nát óc mà vẫn không thể tìm ra phương thức lây lan bệnh dịch.
Hóa ra, nó lại đơn giản đến vậy.
Nhưng cũng vô cùng hoàn hảo.
Con người có thể đề phòng con người.
Nhưng nào có ai đi đề phòng quạ đen bao giờ?
"Vị đại sư này."
Triệu Tương vô thức đổi cách xưng hô với Kỷ Hòa, thái độ cũng thay đổi hoàn toàn, không còn vẻ hoài nghi ban đầu.
"Theo cô quan sát, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Kỷ Hòa thoáng trầm ngâm, khóe môi hơi nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.
"Đương nhiên là phải khiến kẻ đứng sau bức màn này tự lộ mặt rồi…"
Cô ghé sát tai Triệu Tương, thì thầm vài câu.
Nghe xong, sắc mặt Triệu Tương lập tức thay đổi, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
"Cách này… có lẽ sẽ được!"
Hôm sau, tại nhà Bạch Hà.
Lạc Nhiễm Nhiễm ngồi thu lu một góc, gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Quầng thâm dưới mắt cô in hằn dấu vết của một đêm mất ngủ.
"Tôi lo quá… Chị Kỷ Hòa rất giỏi, nhưng lỡ như kẻ đứng sau chuyện này còn mạnh hơn chị ấy thì sao?"
Cô càng nghĩ càng bất an, giọng nói cũng run rẩy:
"Nếu vậy… không phải chị ấy cũng sẽ trở thành—"
"Không đâu."
Thường Gia Ngôn ngồi cạnh cắt ngang lời cô bằng một giọng chắc nịch.
"Yên tâm đi, tên đó chắc chắn không giỏi bằng đại sư Kỷ Hòa. Hơn nữa, cứ cho là hắn thực sự mạnh hơn đi, thì chuyện cô lo lắng cũng không thể xảy ra."
Lạc Nhiễm Nhiễm nhíu mày.
"Là sao?"
Thường Gia Ngôn liếc nhìn cô, ánh mắt như kiểu "sao cô ngốc thế này".
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao một cô gái như Lạc Nhiễm Nhiễm lại bị lừa đến một nơi hẻo lánh thế này để du lịch.
"Trống Chị Hai được dùng trong lễ tế Thần Quạ, mà lễ tế này nửa năm mới tổ chức một lần. Hôm trước lễ tế vừa kết thúc, làm sao có thể nhanh như vậy đã có lễ tiếp theo được?"
Lạc Nhiễm Nhiễm sững người, rồi thở phào nhẹ nhõm.
"…Cũng đúng nhỉ."
Bọn họ có ba người đến đây, nhưng nếu nói về nguy hiểm, thì chỉ có một mình Kỷ Hòa cần lo lắng.
Cô và Thường Gia Ngôn thì khác.
Cô từng yêu đương rồi, còn Thường Gia Ngôn là đàn ông.
Dù thế nào đi nữa, hai người họ cũng sẽ không gặp chuyện…
Chỉ cần chờ bên ngoài, đợi khi cần thì tiếp ứng cho Kỷ Hòa là được.
Nghĩ đến đây, cô chưa kịp thả lỏng tinh thần thì—
"Phịch!"
Một tiếng động nặng nề vang lên.
Lạc Nhiễm Nhiễm giật bắn mình, quay đầu lại.
Thường Gia Ngôn… bị bật ngã ngửa ra sàn!
"Này, anh sao vậy?!"
Cô hoảng hốt lao tới định đỡ anh dậy.
Nhưng khoảnh khắc bàn tay cô sắp chạm vào cánh tay anh—
Thường Gia Ngôn đột nhiên bật dậy như một cái lò xo!
Anh quay ngoắt đầu nhìn cô.
Ánh mắt đen láy thường ngày… đã chuyển thành màu đỏ như máu.
Hai hàm răng nghiến chặt, phát ra tiếng ken két đáng sợ.
Lạc Nhiễm Nhiễm rùng mình.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực ấy, bỗng có cảm giác giống như…
Giống như một con sói đang nhìn thấy miếng mồi béo bở!
"Thường Gia Ngôn?" Cô nuốt nước bọt, lùi về sau một bước. "Anh… anh làm sao thế? Đừng có dọa tôi như vậy!"
Nhưng lời cô còn chưa nói dứt, Thường Gia Ngôn đã lao về phía cô như một con thú hoang!
"Trời ơi!"
Lạc Nhiễm Nhiễm hét lên, cuống cuồng chạy trốn.
Mới giây trước, cô còn tin chắc mình sẽ không xảy ra chuyện gì!
Giây sau, cô bị chính cái suy nghĩ ấy phản bội!
Cô vừa la hét vừa chạy vòng quanh phòng, giọng khản đặc:
"Cứu! Cứu tôi với!"
Tiếng hét thất thanh của cô nhanh chóng thu hút sự chú ý của người nhà họ Bạch.
Bạch Hà dẫn đầu, chạy tới với vẻ mặt đầy hoảng hốt.
"Làm sao vậy?!"
Lạc Nhiễm Nhiễm run rẩy trốn ra phía sau một người đàn ông cao lớn, run rẩy chỉ tay về phía Thường Gia Ngôn:
"Anh ấy… anh ấy đột nhiên phát điên! Tôi không biết tại sao nữa! Mới vừa rồi bọn tôi còn đang yên ổn ngồi ăn cơm cơ mà!"
Tất cả ánh mắt đổ dồn vào Thường Gia Ngôn.
Anh không còn là chính mình nữa.
Đôi mắt đỏ như máu, trong con ngươi lóe lên ánh sáng kỳ dị, nguy hiểm.
Anh không nói một lời nào.
Chỉ phát ra tiếng nghiến răng ken két, như một con thú đang mất đi lý trí.
Rồi, anh lại lao thẳng về phía người nhà họ Bạch!
Bọn họ kinh hoàng, có người hét lên, có người lùi lại.
Chỉ có mấy người đàn ông cao lớn là lấy hết can đảm lao tới, gắng sức khống chế Thường Gia Ngôn.
Nhưng sức mạnh của anh lúc này quá lớn!
Mất một lúc lâu vật lộn, mấy người đàn ông mới miễn cưỡng ghìm chặt được anh xuống, cùng nhau lôi anh về lại trong phòng.