Gia chủ nhà họ Diêu nghe đại sư nói vậy thì sắc mặt cũng tái đi, lộ rõ vẻ hoảng hốt.
“Thưa đại sư… vậy… vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Đại sư nhắm mắt trầm ngâm giây lát, rồi khẽ lắc đầu:
“Không vội. Trước tiên phải mở quan tài, thiêu xác cô ta, sau đó trấn áp quỷ hồn lại. Một khi oán khí bị yểm, cô ta sẽ không thể vùng lên gây sóng gió được nữa.”
Nghe vậy, gia chủ lập tức ra hiệu cho người hầu hành động. Mấy người đàn ông lực lưỡng tiến đến, theo chỉ dẫn của đại sư, cẩn thận hợp sức mở nắp quan tài.
Khi chiếc nắp gỗ được bật ra, cảnh tượng bên trong khiến tất cả những người đứng quanh đó đều thót tim, đồng loạt hít một hơi lạnh buốt.
Bên trong quan tài là thi thể cứng đờ của Già Nguyệt. Gương mặt cô ta vẫn còn nguyên nét đau đớn và oán hận tột cùng. Mười đầu ngón tay nhuốm máu, có vài chiếc móng tay bị bật ra, cắm vào lớp gỗ quan tài — rõ ràng là trước khi chết, cô ta đã ra sức cào cấu, vật lộn, tuyệt vọng tìm đường sống.
Miệng Già Nguyệt há to như gào thét, đôi mắt trợn trừng, lòng trắng hằn gân máu, cổ nổi đầy gân xanh. Thi thể đã bắt đầu phân hủy, mùi hôi tanh xộc lên nồng nặc, khiến ai ngửi thấy cũng cảm giác như có thứ gì đó đang phân rã trong dạ dày mình…
Không khí nặng trịch. Không ai dám nhìn thẳng vào thi thể đáng sợ ấy. Ánh mắt của họ trốn tránh, nhưng trong lòng đều hiểu rõ: người phụ nữ này chết không nhắm mắt.
Đại sư lên tiếng, giọng bình thản nhưng không kém phần uy nghi:
“Cởi quần áo trên người cô ta ra.”
Gia chủ nhà họ Diêu sửng sốt:
“Cái gì? Như vậy… có ổn không?”
Đại sư trừng mắt:
“Ngươi nghĩ đây là chuyện đùa à? Thiêu xác thôi chưa đủ! Muốn trấn yểm oán hồn hoàn toàn, phải lấy một vật gắn liền với cô ta, thứ có đủ linh khí và sát khí mạnh nhất để làm vật dẫn yểm bùa. Mà thứ đó… chính là chiếc váy cưới này!”
Thế là chiếc váy cưới đuôi cá sang trọng của Già Nguyệt bị lột khỏi thi thể lạnh ngắt. Đại sư lập đàn, đốt xác ngay tại chỗ, miệng lầm rầm chú ngữ. Tro cốt được rải vào gió, còn chiếc váy cưới thì được niêm phong cẩn thận trong một chiếc hộp gỗ đen tuyền.
Phía trên hộp, đại sư dán sáu lá bùa vàng, mỗi lá đều có phù văn phức tạp, mang sức mạnh phong ấn. Ông cảnh cáo rằng:
“Tuyệt đối không được mở hộp. Nếu không, hậu quả… không ai gánh nổi!”
Từ hôm đó, nhà họ Diêu có thêm một luật cấm truyền đời:
Không ai được bén mảng đến gác xép. Không ai được chạm vào chiếc hộp. Và càng tuyệt đối không được bóc sáu lá bùa phong ấn.
Chiếc hộp cứ thế được truyền qua từng thế hệ, từ đời này sang đời khác.
Nhưng ký ức con người luôn mờ dần theo thời gian. Những gì từng là nỗi sợ hãi sâu sắc cuối cùng cũng trở thành những lời đồn mơ hồ. Người nhớ thì chỉ nhớ mang máng. Kẻ không biết thì coi đó như chuyện cổ tích hù dọa con nít.
Rồi một ngày, hậu duệ đời sau — Diêu Thần — đã mở chiếc hộp đó ra.
Anh ta không hề biết rằng bản thân đã chọc vào một cơn ác mộng bị phong ấn suốt gần một thế kỷ.
Lúc này, Diêu Thần đang run rẩy, quay sang chất vấn bố mình:
“Vậy… tại sao lúc con mở hộp, bố không ngăn con? Bố mẹ đều biết rõ mọi chuyện mà! Sao lại để mặc con?!”
Người cha nhìn anh ta một lúc, ánh mắt đượm vẻ ân hận và mỏi mệt.
“Bởi vì… năm xưa đại sư từng nói, nếu có thể trấn áp được năm mươi năm, oán khí trên người Già Nguyệt sẽ tự tan biến. Bố đã theo dõi, thấy không có gì bất thường nên tưởng rằng mọi chuyện đã qua rồi…”
Ông thở dài, giọng trầm xuống:
“Không ngờ… chuyện bất thường lại xảy ra, mà còn xảy ra với người ngoài. A Thần, đây là nghiệt do nhà họ Diêu chúng ta gây ra, thì chỉ nhà họ Diêu mới có thể gánh chịu. Không thể để người ngoài bị vạ lây.”
Diêu Thần nghe đến đây thì càng thêm sợ hãi.
Anh ta mới là người mang dòng máu Diêu thị. Nếu Già Nguyệt thật sự trở lại tìm báo thù, người đầu tiên cô ta tìm chắc chắn sẽ là anh ta!
Nghĩ đi nghĩ lại, Diêu Thần quyết định gọi điện cho Thường Nhã — người đang giữ chiếc váy cưới đó.
Sau khi kể lại tất cả, anh ta nói:
“Chuyện này… tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Còn bộ váy cưới, cô cứ giữ lấy, đừng gửi lại. Tôi sẽ lập tức đi tìm đại sư, nghĩ cách hóa giải oán khí của Già Nguyệt.”
Thế nhưng trong lòng anh ta lại vô cùng bất an. Trăm năm trôi qua, oán khí của Già Nguyệt không những không tan đi, mà có lẽ còn tích tụ đến mức khủng khiếp hơn xưa. Lúc sinh thời cô ta đã cố chấp như vậy, huống chi sau khi chết, chỉ còn lại một linh hồn mang đầy thù hận…
Không biết lần này, liệu có đại sư nào đủ năng lực trấn áp được cô ta nữa không.
Diêu Thần đang miên man suy nghĩ thì bên kia đầu dây, Thường Nhã bật cười, giọng điệu đầy bí ẩn:
“Đại sư à? Anh còn định đi tìm đại sư sao? Không cần đâu. Tôi có quen một người, còn mạnh hơn mấy ông ‘đại sư’ anh định tìm gấp trăm lần.”
Diêu Thần sững người:
“Hả? Thật hay giả vậy?”
Trăm năm trước, nhà họ Diêu đã bị một “đại sư” lừa không thương tiếc. Đến tận bây giờ, hậu quả vẫn chưa dứt. Nếu lại bị lừa lần nữa…
Thường Nhã khẽ cười:
“Yên tâm. Lần này sẽ không đâu.”
Chuyện liên quan đến bộ váy cưới nhanh chóng đến tai Kỷ Hòa.
Thường Gia Ngôn gãi đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu:
"Không đúng lắm… Nếu bộ váy cưới này thật sự nhiễm oán khí của Già Nguyệt, sao lúc đầu tôi lại không phát hiện ra nhỉ?"
Anh cảm thấy như năng lực chuyên môn của mình đang bị nghi ngờ. Dù gì anh cũng là cháu ruột của Thường lão, làm sao lại không nhận ra được khí tức của một quỷ hồn đã tu hành cả trăm năm?
Kỷ Hòa mỉm cười, nhẹ giọng trấn an:
"Không phải do anh sơ suất đâu. Năm đó, vị đại sư kia đã dùng chính bộ váy cưới làm vật dẫn, yểm lên đó một loại chú thuật đặc biệt, mục đích là để phong ấn toàn bộ oán khí và tu vi của Già Nguyệt. Muốn triệt tiêu cô ta từ gốc."
"Già Nguyệt vốn đã trọng thương, âm khí cũng yếu đi nhiều. Bộ váy khi ấy hoàn toàn không có biểu hiện gì bất thường. Mãi đến khi chiếc hộp bị mở ra, giấy vàng niêm phong bị bóc, qua một thời gian, âm khí mới dần dần phục hồi và tụ lại, rồi truyền sang người kế tiếp mặc nó."
"Thì ra là vậy…" – Thường Gia Ngôn khẽ thở ra.
Anh đổi giọng, trầm ngâm:
"Mặc dù oán khí của Già Nguyệt rất nặng, nhưng tôi thấy cô ấy thật đáng thương. Bị nhà họ Diêu nhốt sống trong quan tài, chết một cách tức tưởi vì ngạt thở… Nếu là tôi, e là oán khí còn lớn hơn cô ta."
Thường Nhã cũng gật đầu đồng tình:
"Đúng đó, lỗi không phải ở cô ấy. Chị thật sự hy vọng cô ấy có thể buông bỏ oán niệm, đầu thai chuyển kiếp. Như vậy bộ váy cưới này cũng sẽ trở lại bình thường…"
Thường Gia Ngôn nhíu mày, nghiêng đầu nhìn chị gái:
"Vậy… chị vẫn định mặc bộ váy cưới này à? Không đổi bộ khác được sao?"
"Người thường mà nói câu đó thì thôi đi, em là truyền nhân của Thường lão đấy!" – Thường Nhã trừng mắt lườm.
"Vật vô tội. Chị thực sự rất thích bộ váy cưới này, không thay được đâu!"
Cuối cùng, cô còn mỉa mai một câu khiến Thường Gia Ngôn tức nghẹn:
"Người kết hôn là chị, không phải em. Muốn mặc gì trong lễ cưới thì tự đi mà kết hôn! Ồ mà khoan… em có bạn gái đâu, muốn cưới cũng chẳng ai cho cưới, vậy chịu thôi!"
Thường Gia Ngôn: "…"
Chị à, chị đâm hơi sâu rồi đấy!
Bị đâm trúng lòng tự tôn, anh vội quay sang hỏi Kỷ Hòa:
"Vậy giờ phải làm sao?"
Kỷ Hòa chậm rãi đáp:
"Thật ra cũng không phức tạp lắm. Ban đầu, chỉ cần đốt bộ váy cưới này đi bằng một trận pháp đặc biệt là ổn. Nhưng vì Thường Nhã muốn giữ lại váy cưới, nên… ta cần làm một bộ váy khác, giống y hệt."
Thường Gia Ngôn nhíu mày, như nghe phải chuyện hoang đường:
"Giống y hệt? Sao mà làm được? Người thiết kế bộ váy gốc đã mất từ lâu rồi!"
"Giống ở âm phủ và giống ở dương gian là hai chuyện khác nhau." – Kỷ Hòa giải thích.
"Các anh có biết không, khi người ta kết âm hôn, thường sẽ dùng người giấy làm đồng nam đồng nữ thay vì người thật? Với thế giới âm, những thứ tượng trưng ấy… lại là thật."
Thường Nhã ngạc nhiên hỏi:
"Ý cô là… chúng tôi phải làm một bộ váy cưới bằng giấy sao?"
Kỷ Hòa bật cười khẽ:
"Không cần căng thẳng vậy. Chỉ cần để thợ may bình thường làm một bản sao tương tự là được. Sau đó, ta sẽ đốt bộ váy cưới gốc cho Già Nguyệt – nhưng cô ấy không thể ‘đi’ trong bộ dạng trần trụi được, nên mới cần làm bản thay thế."
Thường Nhã gật đầu, ánh mắt trầm tư:
"Tôi hiểu rồi."
Làm lại một chiếc váy cưới không khó, nhưng Thường Nhã không muốn tùy tiện. Cô thấy Già Nguyệt rất đáng thương, một người phụ nữ vì hoàn cảnh mà chết oan, còn bị người đời vùi lấp tiếng kêu cứu.
Vậy nên, cô chủ động nhờ nhà họ Thường ra mặt, mời một nhà thiết kế danh tiếng đến giúp tái hiện lại bộ váy cưới đó. Vẫn giữ nguyên nét truyền thống, nhưng pha thêm hơi thở hiện đại – như một cách để tiễn biệt Già Nguyệt bằng lòng trắc ẩn.
"Thời đại này đâu còn ai xem mạng người như cỏ rác nữa…" – Thường Nhã lặng lẽ nói – "Cô ấy cũng nên có một bộ váy mới thật đẹp để mặc."
Sau một lúc suy nghĩ, cô lại hỏi:
"Vậy sau khi làm xong váy cưới, tôi có cần đến tìm cô không? Hay là tự mình đốt luôn?"
Kỷ Hòa lắc đầu:
"Không cần tìm tôi. Nhưng váy cưới này dùng lửa thường đốt không cháy đâu."
Cô quay sang Thường Gia Ngôn:
"Ông nội anh từng nói, anh gần như thuộc lòng “Phong Thủy Lục”. Trong đó có ghi lại phù văn dùng để dẫn âm hỏa. Hãy thử vẽ một lá phù, tập trung tinh thần. Nếu đúng cách, âm hỏa sẽ cháy và váy cưới cũng có thể được đưa đi."
Nghe vậy, Thường Gia Ngôn lập tức đứng nghiêm, ánh mắt sáng rực:
"Sư phụ giao nhiệm vụ rồi!"