Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt đen của Văn Triển càng sáng hơn, rõ ràng là đôi mắt dài hẹp, nhưng lại bị cảm xúc trong mắt hắn làm cho tròn xoe.
Hắn nhai rất lịch sự, nhưng ánh mắt dường như không ngừng kêu lên một cách không hề kiềm chế: "Cho ta thêm một miếng nữa được không?"
Lục Vân Sơ lại gắp cho hắn một miếng: "Không được ăn nhiều quá, cẩn thận bị ngấy, nhất là chàng lại hay đau dạ dày."
Ánh sáng trong mắt Văn Triển lập tức giảm đi đáng kể, chờ đến khi được ăn thịt nướng, lại sáng trở lại, cúi đầu từ từ thưởng thức, chỉ muốn mọc ra cái đuôi vẫy qua vẫy lại thể hiện niềm vui.
Thấy hắn ăn ngon miệng, Lục Vân Sơ cũng thấy vui vẻ hơn, có lẽ đây chính là niềm vui của việc cho ăn.
Sau khi no nê cả bữa, hai người ngồi đó ngắm tuyết, Ngọc Nương đến dọn bát đũa.
Khi nàng ấy đến gần, Lục Vân Sơ đang ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của Văn Triển. Ngọc Nương hiểu rõ hơn ai hết ý nghĩa của ánh mắt này. Nàng ấy lúc theo đuổi phu quân mình cũng thế này đấy.
Nàng ấy đã bị Lục Vân Sơ chinh phục hoàn toàn bằng một bữa ăn, lại thấy mình với nàng có sự đồng cảm trong chuyện theo đuổi phu quân, quyết định lát nữa kéo Lục Vân Sơ vào một góc, chia sẻ cho vị nương tử đáng thương này một vài kinh nghiệm của mình.
Người ta nói gái ngoan sợ trai lỳ, ngược lại cũng thế, khi đối mặt với công tử thế này, phải đeo bám, đeo bám đến tận giường!
Lục Vân Sơ đắm chìm trong tuyệt sắc bên má của Văn Triển, chẳng mảy may hay biết suy nghĩ của nữ nhân Bắc địa, vẫn còn ngây thơ nghĩ về chuyện tối nay ngủ chung giường nhỏ với Văn Triển ra sao.
Giường nhỏ có chật quá không nhỉ, nàng có được ôm ấp hắn nữa không ta, hí hí.
Ăn xong, hai người ngắm tuyết một lúc rồi mới về phòng tắm rửa.
Lục Vân Sơ tắm trước, tắm xong định nhờ Ngọc Nương chuẩn bị thêm một chậu nước nóng cho Văn Triển thì bị Ngọc Nương kéo ra góc tường.
"Phu nhân, ta có chuyện muốn nói với người."
Lục Vân Sơ ngơ ngác: "Chuyện gì?"
Ngọc Nương liếc mắt về phía phòng, cẩn thận nói: "Chuyện ruột gan đó. Lát nữa người kiếm cớ ra tìm ta, giờ ta đi chuẩn bị nước nóng trước, kẻo phu quân người trách tội."
Đầu óc Lục Vân Sơ mơ hồ, hai người họ thân nhau lắm à? Sao lại là chuyện ruột gan được chứ… Không đúng, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là sợ Văn Triển trách tội? Văn Triển? Hắn đâu có liên quan gì đến mấy chuyện thế này.
Tò mò hại c.h.ế.t mèo, cuối cùng Lục Vân Sơ vẫn kiếm cớ ra tìm Ngọc Nương.
"Ta đi chuẩn bị bữa sáng mai nhé." Lục Vân Sơ nói với Văn Triển.
Văn Triển không chút nghi ngờ, gật đầu, cầm áo choàng khoác lên người nàng.
Đêm lạnh, sợ nàng mặc phong phanh dọn dẹp sẽ bị cảm.
Thế là Lục Vân Sơ khoác áo choàng, lén lút tìm đến Ngọc Nương ở nhà bếp.
Lục Vân Sơ xinh đẹp, tính tình lại tốt, ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng, Ngọc Nương vừa gặp đã mến.
"Phu nhân, chúng ta có duyên, có vài lời ta phải nói với người."
Lục Vân Sơ vẫn cảm thấy kỳ lạ, nhưng không nhịn được tò mò, hạ giọng đáp: "Ngươi cứ nói."
"Thật ra thì… lúc trước ta cũng là người theo đuổi phu quân đó."
Lục Vân Sơ trợn tròn mắt.
Ngọc Nương có vẻ đắc ý, quả nhiên nàng ấy đoán đúng.
"Cái cảm giác này á, chắc chỉ có chúng ta mới hiểu. Lúc đó ta cứ nghĩ, không lấy chàng không được, nên ta dùng hết mọi cách, cuối cùng cũng gả được cho chàng."
Lục Vân Sơ thấy Ngọc Nương và phu quân đều là người thời xưa, rất đáng để học hỏi, vội vàng hỏi: "Cách gì vậy?"
Ngọc Nương cười hề hề: "Nhiều lắm. Mấy cái trò khóc lóc, mè nheo, dọa tự tử gì đó, người đừng tin, ta á…" Nàng ấy vẫy tay với Lục Vân Sơ, Lục Vân Sơ vội vàng ghé tai lại gần.
Lời nói lọt vào tai, mắt Lục Vân Sơ càng lúc càng trợn to.
Đại tỷ, ngươi cũng dữ quá rồi.
Ngọc Nương lại chẳng có vẻ gì là ngại ngùng, cứ thế truyền thụ kinh nghiệm, Lục Vân Sơ từ trong khiếp sợ dần dần ngấm được, trong đầu điên cuồng ghi nhớ.
Hai người tâm đầu ý hợp, trò chuyện rôm rả, đợi đến khi Lục Vân Sơ quay về thì Văn Triển đã ngồi đợi ở bàn từ lâu.
Ánh sáng đèn dầu cam vàng hắt lên gò má hắn, tô điểm thêm nét xương cốt thanh tú. Hắn cụp mi mắt, nghe thấy động tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhất cử nhất động tựa như tranh vẽ.
Hắn khêu đèn, đẩy cuốn sổ về phía nàng.
Lục Vân Sơ nhìn, chỉ thấy trên đó viết: Sao đi lâu vậy?
"Khụ." Nàng bị sặc nước miếng, tự dưng thấy chột dạ.
"Chuẩn bị hơi nhiều đồ. Trên đường về gặp Ngọc Nương, chúng ta nói chuyện phiếm một lúc."
Văn Triển gật đầu, không hề nghi ngờ. Bởi vì trong lòng hắn, Lục Vân Sơ cái gì cũng tốt, ai cũng nên thích nàng, chưởng quầy quán trọ vừa gặp đã mến kéo nàng nói chuyện cũng là chuyện bình thường.
Lục Vân Sơ đi về phía giường, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng quay lại.
"Ý gì đây?" Nàng chỉ tay vào bộ chăn gối bên cạnh bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK