"Ta".
Miệng hắn há ra, không phát ra tiếng, chỉ có thể mấp máy môi, trông hơi ngốc nghếch.
"Thích."
Chữ này cần phải hơi nhếch mép, hắn làm có chút vụng về, chăm chú nhìn nàng, sợ nàng không nhận ra khẩu hình của chữ này.
"Nàng."
Khẩu hình chữ này được thực hiện rất chậm, như thể đang mỉm cười, ngây ngô vô cùng.
"Nàng."
Nói xong chữ cuối cùng, hắn lo lắng nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Lục Vân Sơ nghẹn ngào, cố gắng nuốt nước bọt, kìm nén cảm giác muốn khóc.
Nàng cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, gật đầu, tỏ ý là mình đã "nghe" rõ.
Văn Triển thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, nụ cười của hắn trong veo, sạch sẽ vô cùng, tựa như cỏ cây tự do sinh trưởng, mang theo hương thơm của cỏ xanh và ánh nắng.
Hắn lại làm thêm một lần nữa, lần này nhanh hơn một chút.
Bởi vì Lục Vân Sơ đã nói với hắn hai lần, vậy nên hắn cũng phải nói với nàng hai lần.
Nói xong, hắn nhìn nàng thật chăm chú, không chớp mắt lấy một cái.
Lục Vân Sơ nhìn hắn, nuốt lại vị chua chát, chậm rãi gật đầu.
Văn Triển lại lập tức mỉm cười, cười rất tươi, không nỡ rời mắt, chỉ muốn cùng nàng nhìn nhau thật lâu thật lâu.
Ta không thể nói những lời yêu thương nồng nàn, nên xin nàng hãy nhìn qua đôi mắt ta, nhìn thấy trái tim dịu dàng và chân thành của ta.
Trong lòng Lục Vân Sơ dâng lên cảm giác chua xót, nàng muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy nói gì cũng thừa thãi.
Cuối cùng nàng chọn cách ôm lấy Văn Triển.
Trên người Văn Triển luôn phảng phất mùi hương thuốc lạnh lẽo pha chút đắng, trước đây nàng ngửi thấy dễ chịu mà an tâm, giờ đây ngửi thấy không khỏi xót xa.
Có những lúc một cái ôm lặng lẽ còn hơn cả vạn lời nói, Văn Triển ngoan ngoãn để nàng ôm, một lúc sau khom lưng, đặt cằm lên vai nàng.
Hai người ôm nhau một lúc, Lục Vân Sơ nói: "Thôi, ngủ một giấc, tỉnh dậy xem tình hình bên Văn Giác thế nào rồi tính tiếp". Dù không thể tránh khỏi việc chạm mặt Văn Giác, nhưng Lục Vân Sơ không còn hoảng loạn muốn vùng vẫy bỏ chạy như trước nữa. Có Văn Triển ở đây, dù xảy ra chuyện gì, dù ở nơi đâu, nàng cũng cảm thấy vô cùng an tâm.
Nàng cùng Văn Triển nằm xuống, giường của quán trọ rất hẹp, bọn họ liền có thể danh chính ngôn thuận dựa sát vào nhau để sưởi ấm.
Nàng muốn hiểu Văn Triển hơn, muốn gần gũi hắn hơn, nhưng trải qua chuyện hôm nay, nàng phát hiện mình không thể quá nôn nóng, sẽ dọa hắn sợ.
Vì vậy, nàng chỉ hỏi Văn Triển: "Mỗi lần phát bệnh chàng đều đau như vậy sao?".
Văn Triển im lặng một lúc, xoay người lại, đối diện với nàng, lắc đầu.
Cái lắc đầu này có thể hiểu theo nhiều nghĩa, Lục Vân Sơ biết đây là tiểu xảo mà hắn dần dần mò mẫm ra được.
Văn Triển không muốn nói, vậy nàng sẽ không hỏi nữa.
Nàng hôn lên trán Văn Triển, nói với hắn: "Ngủ ngon, ngủ một giấc thật ngon nhé".
Nhưng Văn Triển lại mở to mắt nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh ánh sao, trông rất tỉnh táo.
Dù sao hôm nay hắn cũng coi như là chính thức tỏ tình rồi, đối với hắn mà nói là một trải nghiệm vừa mạo hiểm vừa bỡ ngỡ, hiện tại hắn đang rất phấn khích.
Nàng bất đắc dĩ dùng trán cọ cọ vào trán hắn: "Đồ ngốc." Chỉ là tỏ tình thôi mà, có cần phải thế không?
Nàng nghĩ, nàng còn muốn cùng Văn Triển trải nghiệm thêm nhiều điều nữa, dù là chuyện của người yêu, hay là chuyện của bằng hữu, người thân, chu du khắp nơi, trải nghiệm cuộc sống, bọn họ mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà.
Lục Vân Sơ buồn ngủ, liền không để ý đến Văn Triển đang phấn khích, tự mình ngủ trước.
Văn Triển có thể coi là một người bạn cùng phòng điểm mười, bởi vì hắn có thể giữ im lặng tuyệt đối.
Lục Vân Sơ nhắm mắt ngủ, hắn liền không nhúc nhích, ngay cả tần suất hô hấp cũng giảm xuống, sợ ảnh hưởng đến nàng. Hắn len lén nhìn nàng, chỉ có lúc này mới dám mạnh dạn lên, tận hưởng khoảng thời gian ở bên nàng, không còn những băn khoăn khác.
Hắn ngủ rất muộn, nên hôm sau đương nhiên là không dậy nổi.
Lục Vân Sơ sau khi rửa mặt xong liền hỏi tiểu nhị, Văn Giác bọn họ cả đêm không về, cũng không biết mọi chuyện thế nào rồi.
Nàng nhẹ nhàng đi vào phòng, Văn Triển vẫn đang ngủ, nghe thấy tiếng động liền mơ mơ màng màng mở mắt.
Lục Vân Sơ nhẹ giọng nói: "Ngủ thêm một lát nữa đi, không gấp".
Hắn lắc đầu, cố gắng chớp chớp mắt để xua tan cơn buồn ngủ. Hắn cố gắng ngồi dậy, ép mình tỉnh táo, xuống giường rửa mặt mặc y phục.
Nếu Lục Vân Sơ không ngủ, hắn cũng sẽ không ngủ, hắn không muốn lãng phí thời gian ở bên nàng.
Lục Vân Sơ không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy sau lời tỏ tình hôm qua, Văn Triển dường như trở nên… bám người hơn một chút?
Nàng nhớ tới một đoạn mình từng đọc được trên mạng, đại khái là đừng đi trêu chọc những kẻ đáng thương không có gì, một khi bạn bước vào thế giới của họ, bạn sẽ trở thành tất cả của họ, một khi rời đi sẽ là trời sập đất nứt.