Lục Vân Sơ múc cho hắn một bát tào phớ rất to, ban đầu hắn còn hơi ngạc nhiên, vì Lục Vân Sơ muốn kiểm soát lượng thức ăn của hắn, hiếm khi múc nhiều như vậy, đến khi ăn tào phớ mới hiểu tại sao.
Tào phớ ăn rất nhẹ, không cần nhai, trơn tru, chạm vào là tan ra, mịn màng thơm ngon, giống như chưa ăn gì cả, nhưng thực sự là đã ăn rồi.
Nước dùng nhiều, ăn kèm với bánh nướng hành mỡ rất đỡ ngấy.
Bánh nướng hành mỡ được chiên qua dầu, bên ngoài vàng ruộm giòn tan, bên trong mềm xốp. Không có quá nhiều gia vị, chỉ có mùi thơm nồng của hành lá và vị mặn mà của dầu mỡ.
Húp một miếng tào phớ nóng hổi, rồi cắn một miếng bánh nướng hành mỡ giòn rụm, cảm giác hạnh phúc mà tinh bột mang lại khiến toàn thân ấm lên, sức lực hoàn toàn trở lại.
Lục Vân Sơ làm bánh nướng hành mỡ thật mỏng, tròn căng phồng, bên trong không phải là bột đặc mà là khí nóng tạo ra ở nhiệt độ cao, cắn một miếng, hương thơm của bột mì cùng hơi nóng phả ra.
Có vài món ăn cần ăn một cách tinh tế, có vài món lại nên ăn ngấu nghiến, ăn lấy được, như vậy mới không phụ lòng cái ngon chân chất của nó.
Lục Vân Sơ ấn bánh nướng hành mỡ vào trong bát tào phớ, rồi lại nhấc lên ăn, vừa ăn vừa phát ra tiếng húp soàn soạt.
Văn Triển hiếu kỳ, làm theo y như vậy.
Bánh nướng hành mỡ chấm vào nước tào phớ, nước đậu thanh nhẹ làm bay đi lớp dầu mỡ bên ngoài, nhưng vẫn giữ được độ giòn rụm của vỏ bánh. Phần ruột bánh xốp rỗng có rất nhiều lỗ nhỏ, điên cuồng hút nước, chưa được bao lâu đã ngấm đầy nước, trở nên nặng và mềm, toàn là nước.
Tranh thủ lúc bánh còn nóng, cắn một miếng, nước dùng làm cho bánh nướng trở nên vừa dẻo vừa dai, lại thêm cái ngon sẵn có của nó, cảm giác hạnh phúc nhân đôi.
Hắn ăn không hề thô lỗ, nhưng tốc độ lại rất nhanh, Lục Vân Sơ còn đang ngờ vực hắn chưa nhai kỹ đã nuốt rồi. Một bát lớn tào phớ và bánh nướng hành mỡ bị hắn ăn sạch sành sanh, ăn xong vẫn còn vẻ luyến tiếc, nhưng hôm nay ăn đủ rồi, hắn không hề nhìn Lục Vân Sơ chằm chằm đòi ăn thêm.
Ăn no rồi lại buồn ngủ, Văn Triển chớp mắt, trước mắt lại trở nên mơ màng.
Một lát nữa là phải lên đường, Lục Vân Sơ đánh thức hắn: "Lên xe ngựa ngủ đi.
Văn Triển gật đầu, đứng dậy theo Lục Vân Sơ xuống lầu.
Lục Vân Sơ đi phía trước, uể oải vươn vai, rồi lại xoa bóp vai cổ.
Văn Triển đang còn mơ màng, bị hành động này của nàng lập tức gợi lại ký ức tối qua, bỗng chốc tỉnh táo, cơn buồn ngủ biến mất tăm.
Ngọc Nương đang cùng thị vệ thu dọn hành lý, thấy Văn Triển xuống, mặt vẫn lạnh tanh như thế, nhưng vành tai lại đỏ bừng, nhìn kỹ, thần sắc trên mặt còn mang theo vẻ thoả mãn sau khi ăn uống no say.
Nàng ấy vô cùng chấn động, quả nhiên là Lục nương tử, ra tay thật nhanh.
Xe ngựa đi về phía bắc, thời tiết càng thêm lạnh lẽo.
Lục Vân Sơ lo lắng cho thân thể Văn Triển, cứ nhất quyết bắt hắn mặc thêm tầng tầng lớp lớp y phục dày. Hắn vốn đã đẹp, mặc nhiều lớp áo lại càng đẹp hơn. Người khác mặc thì thành to béo, hắn mặc lại ra dáng vẻ phong độ, đặc biệt là khoác thêm một chiếc áo choàng viền lông trắng bên ngoài, càng làm tôn lên làn da trắng nõn, mày rậm mắt sáng.
Cảnh đẹp trên đường cũng không bằng người trước mắt đẹp, Lục Vân Sơ chán nản liền nhìn chằm chằm Văn Triển.
Sau khi được Lục Vân Sơ tôi luyện trăm bề, Văn Triển đã miễn nhiễm với hành động "nhìn chằm chằm". Mỗi lần nàng nhìn hắn chằm chằm, hắn sẽ quay đầu nhìn nàng, hơi nhướn mày, dùng ánh mắt ra hiệu "Có chuyện gì sao?".
Lục Vân Sơ lắc đầu, hắn lại cúi đầu xuống, tiếp tục đọc sách - sách là Lục Vân Sơ lấy được từ chỗ Ngọc Nương, toàn là mấy quyển thoại bản phong nguyệt. Ngọc Nương nói nếu hắn không hiểu chuyện phong nguyệt, thì bảo hắn xem nhiều cho hiểu.
Thật bất ngờ, Văn Triển đọc rất chăm chú.
Tốc độ đọc sách của hắn rất nhanh, nửa ngày đã có thể xử lý xong một quyển, nhưng quyển này trên tay hắn đã đọc cả một ngày rồi mà vẫn chưa xong.
Lục Vân Sơ tò mò, nhân lúc hắn ngủ liền lén lấy thoại bản.
Tên trên bìa thì rất đàng hoàng, nhưng lật ra, hóa ra là câu chuyện ái tình của nam sủng và công chúa, tuy những miêu tả về phương diện kia không nhiều, nhưng những tình tiết tranh giành tình cảm, tính toán, cầu xin sủng ái thì không ít.
Trời đất, hóa ra Văn Triển thích thể loại này sao?
Xe ngựa lắc lư, Văn Triển sắp tỉnh lại, Lục Vân Sơ vội vàng khép sách lại để về chỗ cũ.
Hắn dùng ngón tay bóp nhẹ sống mũi, tỉnh táo lại, cầm sách lên, dựa vào cửa sổ, lại bắt đầu đọc kỹ.
Lục Vân Sơ cũng chịu thua Ngọc Nương rồi, đây là đào đâu ra cuốn thoại bản này vậy, sao cứ cảm giác đưa cho Văn Triển xem là đang đầu độc hắn thế nhỉ?
Danh Sách Chương: