"Tiểu hữu có thể bán thực đơn cho lão phu không?"
Lục Vân Sơ sững người, đáp: "Đương nhiên có thể, chỉ là..."
Ông ta nói: "Giá cả dễ thương lượng."
Lục Vân Sơ không ngây thơ đến mức nói những lời như tha cho chúng ta, mà chỉ hỏi: "Ngài thấy bao nhiêu là hợp lý?"
Hạc lão cười mà không nói.
Nàng nhún vai thờ ơ: "Cũng không phải là cách làm đặc biệt gì, nếu đi về phía Nam, cách chế biến chân gà, nội tạng hẳn là rất nhiều."
Nghe vậy, Hạc lão bỗng nhiên ngẩn người: "Nam ư."
Có lẽ những cao nhân này đều có chút kỳ quái, cuối cùng ông ta cũng chẳng nói gì, rửa mặt nghỉ ngơi, để lại bọn họ lo lắng bất an.
Hôm sau, có người gõ cửa phòng Lục Vân Sơ, tiểu nhị đưa tới một chiếc hộp gỗ: "Đây là vị lão nhân kia nhờ ta đưa tới, nói là dùng để đổi lấy thực đơn."
Lục Vân Sơ sững người, không lập tức mở ra, mà hỏi: "Ông ấy đâu?"
Tiểu nhị cười đáp: "Vừa mới khởi hành rồi, vị lão nhân gia kia chắc là người phóng khoáng, du ngoạn khắp nơi, vốn nói là đi về hướng Đông, đến lúc sắp đi lại đột nhiên đổi ý, đi về phía Nam rồi."
Lục Vân Sơ ngây người: "Nam?" Thế nhưng đi về phía Nam thì ông ta sẽ không gặp được Tĩnh vương nữa rồi.
Nàng đuổi theo, chỉ thấy trên nền tuyết trắng xóa, đoàn người dần thu nhỏ lại tựa một chuỗi những nét vẽ đen.
Nếu hiện tại ông ta chưa đầu quân cho Tĩnh vương, nếu lời nói bâng quơ của mình đã khiến ông ta thay đổi lộ trình, không gặp Tĩnh vương nữa, thì có lẽ những chuyện sau này sẽ không xảy ra?
Chỉ là một quyết định nhỏ nhoi đổi hướng vào một buổi sáng thức dậy, vậy mà lại đem đến kết quả khôn lường.
Lục Vân Sơ trở về quán trọ, mở chiếc hộp trên tay ra, bên trong là một xấp ngân phiếu cùng một mảnh giấy nhỏ: "Tiểu hữu, thiên hạ đại thế khó lường, sao phải cuốn vào vòng xoáy, chi bằng học lão phu ta, làm một áng mây tự tại, tiêu diêu tự do."
Lục Vân Sơ chợt cảm thấy ớn lạnh sống lưng, Hạc lão nói vậy là có ý gì? Ông ta biết mình là người nhắc nhở Văn Giác về kế hoạch của Tĩnh vương sao? Không đúng, hiện tại ông ta vẫn chưa quy phục Tĩnh vương, nhìn qua quả thực chỉ là một lão già rong ruổi tứ phương, chứ không phải đại phản phái trong sách.
Lục Vân Sơ nghĩ mãi không ra liền thôi, dù lão già kia là người tốt hay xấu, ông ta nói không sai, đừng nên dính vào thế giới của nam chính mới phải.
Nàng gọi Văn Triển đang say ngủ: "Dậy thôi!"
Văn Triển mơ màng dụi mắt ngồi dậy, dù không hiểu chuyện gì nhưng Lục Vân Sơ nói sao hắn nghe vậy.
Mặc đồ được một nửa, hắn bỗng khựng lại, cảm giác bất lực đeo bám hắn bấy lâu nay dường như đã biến mất.
Thấy Văn Triển ngây người ngồi bên giường, Lục Vân Sơ tưởng hắn ngủ không ngon giấc nên chưa tỉnh hẳn, bèn cười nói: "Dậy đi, lát nữa ngủ tiếp".
Văn Triển ngẩng đầu, nàng mới nhìn thấy thần sắc hắn, giật nảy mình: "Sao, sao vậy?"
Văn Triển định nói lại thôi.
Lục Vân Sơ dù đang vội nhưng cũng không nỡ bỏ đi ngay lúc này, tiến đến đưa lòng bàn tay về phía hắn.
Văn Triển nắm lấy đầu ngón tay nàng, Lục Vân Sơ nghĩ hắn định viết chữ lên tay mình thì hắn lại dùng hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, run nhẹ.
Lục Vân Sơ không hiểu, buột miệng hỏi: "Đau ở đâu à?" Tuy hắn không có vẻ gì là đang lên cơn đau, nhưng nàng vẫn hỏi: "Lại tái phát rồi sao?" Mỗi lần Văn Triển phát bệnh đều vào sáng sớm, lại càng lúc càng yếu, nên nàng đoán như vậy cũng không lạ.
Văn Triển lắc đầu, mỉm cười với nàng rồi đứng dậy đi rửa mặt.
Nước ấm xoa dịu khuôn mặt, Văn Triển tỉnh táo hơn, cuối cùng cũng có thể suy nghĩ thấu đáo.
Bệnh của hắn đã khỏi.
Bệnh tật không giống như vết thương, có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng hắn quá quen thuộc với cơn đau, cảm giác yếu ớt bất lực này đè nặng lên hắn suốt tám năm trời, đã trở thành một phần cơ thể hắn, giờ đây nó biến mất, không cần bất cứ bằng chứng hay triệu chứng nào, hắn cũng biết cơ thể mình đã khỏe mạnh.
Nói không vui mừng là giả, tay hắn đến giờ vẫn còn run.
Nhưng theo sau đó là cảm giác bơ vơ, hắn sống u mê bao năm nay, nhờ đau đớn để giữ tỉnh táo, nay đau đớn tan biến, số mệnh hắn cũng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, đây là chuyện tốt, nhưng lại quá tốt, tốt đến mức khiến hắn hoảng sợ.
Hắn không cho rằng bản thân được trời cao ưu ái như vậy, có vay có trả, ân huệ đột ngột giáng xuống đầu hắn, chẳng biết cái giá phải trả là bao nhiêu.
Hắn kìm tay cho khỏi run, cố giữ bình tĩnh trở về phòng, Lục Vân Sơ đang thu dọn đồ đạc, thấy hắn vào liền đặt đồ xuống, tiến đến hỏi han: "Chàng sao vậy, trông ủ rũ quá."
Văn Triển không biết phải trả lời ra sao. Lý trí mách bảo hắn nên nói tin này cho Lục Vân Sơ, nàng nhất định sẽ rất vui, nhưng… nỗi sợ hãi và hoang mang nhấn chìm hắn, cuối cùng hắn chẳng nói gì cả.