Lục Vân Sơ á khẩu, nàng đính chính: "Không phải đâu, đừng hiểu lầm ta, quả thật là ta thấy chàng rất quyến rũ, từng phút giây đều quyến rũ, nhưng muốn hôn chàng là vì ta thích chàng, thích nên mới thấy quyến rũ, thích nên mới thấy xót xa..." Việc này nói ra khó quá.
Văn Triển lại làm như không nghe thấy, tiếp tục viết trên tay nàng: Bây giờ thì sao?
Lục Vân Sơ khựng lại: "Bây giờ thì sao là sao?"
Hắn ngẩng lên, trong mắt là sự dò xét non nớt, chan chứa nhiệt tình và tự ti.
Hắn viết: Bây giờ nàng vẫn còn thấy ta quyến rũ chứ?
Lục Vân Sơ bị câu hỏi này của hắn làm cho ngẩn ngơ, nàng cảm thấy sẽ không ai có thể không gật đầu khi đối diện với ánh mắt như thế này được.
Văn Triển dường như cười nhẹ, sau đó đưa tay nâng gáy nàng, lực rất nhẹ, cứ như đang nâng một món đồ dễ vỡ.
Không phải Lục Vân Sơ ngốc, mà là nàng không ngờ Văn Triển lại hành động như vậy.
Lúc này nàng còn hơi mơ hồ, không hiểu sao Văn Triển lại đỡ lấy đầu mình làm gì, nàng còn đủ tâm trí cảm nhận sự run rẩy từ lòng bàn tay hắn.
Kế tiếp, ánh sáng trước mắt bị che khuất, Văn Triển đột nhiên cúi người, áp xuống môi nàng.
Lục Vân Sơ trợn mắt, bị hành động của hắn làm cho giật mình, theo bản năng ngả người ra sau, với lực đỡ nhẹ nhàng kia của hắn thì sao đỡ được, vì thế nàng ngã xuống đệm, có bàn tay của hắn đỡ lấy cũng không thấy đau lắm.
Nhưng như thể hắn không cảm thấy tay đau, lại quấn quýt đuổi theo nàng, một tay chống bên hông, cúi đầu lần nữa hôn nàng.
Lồng n.g.ự.c hắn rộng lớn, bao phủ lấy nàng, cả không gian ngập tràn mùi thuốc dễ chịu trên người hắn.
Tình yêu chính là người thầy tốt nhất, chỉ một lần đã khiến hắn học được, hơn nữa càng hôn càng nhuần nhuyễn hơn, giữ chặt nàng trong lòng mình, hôn đến mức nàng choáng váng.
Lục Vân Sơ cảm thấy Văn Triển hình như đã khai mở một kỹ năng gì đó ghê gớm, trước đây thì hắn cứ ngóng mắt trông chờ được nàng bố thí chút tình, giờ thì trông chờ nàng hôn hắn.
Trước kia khi xin ăn thì ánh mắt chất chứa vẻ đáng thương vì chưa được no, giờ ánh mắt này với lúc trước không khác nhau là mấy, cứ như đang dè dặt nói: "Nếu được thì nàng có thể hôn ta được không?"
Cho dù Lục Vân Sơ có hiểu sai ý hắn hay không thì cứ mỗi lần hắn dịu dàng nhìn nàng cười, Lục Vân Sơ lại tiến tới hôn lên khóe môi hắn.
Tiến độ nhanh thế này ai cũng không nghĩ đến. Nói là củi khô gặp lửa cũng không đúng, nụ hôn của họ giống như là một cách thăm dò thân mật, tình hơn dục, mặc dù còn vụng về nhưng lại khiến người khác say mê nghiện ngập.
Hành trình thuận lợi, ngoại trừ buổi tối xuống xe nghỉ ngơi, phần lớn thời gian bọn họ đều ngồi trong xe ngựa. Trong xe ngựa tràn ngập bầu không khí sền sệt, ngay cả đám thị vệ thô kệch cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
Trước kia, chuyện Lục Vân Sơ thích Văn Giác tuy không công khai rõ ràng cho mọi người thấy, nhưng ai cũng ngầm hiểu. Kết quả trong nháy mắt, nàng lại rẽ ngang sang Văn Triển, còn thân mật với hắn nữa chứ.
Bọn họ nhìn Văn Triển với ánh mắt mang theo sự thương cảm.
Văn Triển nhìn thì ôn nhuận thông tuệ, nhưng dường như chưa từng nhận ra ánh mắt của bọn họ, vẫn cứ dịu dàng đối đãi với Lục Vân Sơ.
Bọn họ không phải là người cẩn thận, những lời bàn tán này khó tránh khỏi lọt vào tai Lục Vân Sơ.
Nàng rất tức giận, quát mắng bọn họ, nói sau này sẽ không cho bọn họ cơm ăn, để bọn họ tự gặm bánh khô, rồi quay sang kéo Văn Triển chui vào xe ngựa.
Văn Triển nắm lấy ngón tay nàng, bảo nàng đừng giận.
Nhưng Lục Vân Sơ vẫn tức giận dậm chân: "Ta mới không thích Văn Giác." Nàng nâng mặt Văn Triển lên, nghiêm túc lặp lại: "Ta chỉ thích chàng thôi, chàng đừng nghe những người này nói bậy." Nàng cảm thấy Văn Triển là một người dịu dàng đến mức không có chút tính khí nào, hắn đối với thiện ý nên được nhận sẽ vô cùng cảm kích, đối với ác ý lại cảm thấy là lẽ đương nhiên, như vậy là không đúng.
Nàng kiên định bày tỏ tình cảm với Văn Triển: "Cũng không phải như bọn họ nói là ta nhìn trúng dung mạo của chàng mới ở bên cạnh chàng, lời của người khác đều đừng nghe, chỉ cần nghe lời ta là được rồi."
Văn Triển vẫn mỉm cười, nhìn nàng chăm chú, băng tuyết trong mắt hắn tan ra, hóa thành dòng nước ấm áp mùa xuân, ngay cả tình yêu cũng hết sức thận trọng.
Hắn nắm lấy cổ tay Lục Vân Sơ, viết lên lòng bàn tay nàng: Ta biết.
Sổ của hắn đã hết, Lục Vân Sơ vẫn chưa làm quyển mới cho hắn, nên hắn chỉ có thể viết chữ lên lòng bàn tay nàng.
Lục Vân Sơ thích dáng vẻ chậm rãi từng nét bút của hắn khi viết chữ, nên cứ trì hoãn chưa làm sổ cho hắn.
Hắn viết xong ba chữ này, chọt chọt vào lòng bàn tay Lục Vân Sơ, ý nói vẫn còn lời muốn nói, bảo nàng kiên nhẫn chờ.
Danh Sách Chương: