"Vậy ngài xem giúp ta, số phận sau này của ta thế nào? Nay đã gieo nhân tốt, có thể kết thiện quả không?"
Vốn là nói đùa, Hối Cơ lại ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ bị ánh mắt này của ông ta làm cho không được tự nhiên, sờ sờ mặt mình: "Sao, các vị hòa thượng còn xem tướng nữa hả, đây chẳng phải là thứ của Đạo gia sao?"
Hối Cơ mỉm cười: "Ta không xem ra được số mệnh của thí chủ."
Lục Vân Sơ không hề ngạc nhiên với đáp án này, trong tiểu thuyết ông ta bày mưu tính kế, làm ra đủ loại sáng chế, chính là chưa từng làm hòa thượng đàng hoàng, Lục Vân Sơ từng nghi ngờ ông ta là hòa thượng giả mạo lừa đảo.
Nàng qua loa nói: "A Di Đà Phật, đa tạ đại sư." Xoay người định đi.
Lại nghe thấy phía sau nói: "Nhưng ta có thể thấy được số mệnh của hắn."
Lục Vân Sơ quay đầu lại, thấy Hối Cơ vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía xa.
Nàng nhìn theo ánh mắt của Hối Cơ, thấy Văn Triển cùng Văn Giác đứng sóng vai, dáng người thẳng tắp, tà áo bay phấp phới, dường như sắp hòa vào màn đêm mênh mông.
Lục Vân Sơ dừng bước, không tỏ ý kiến: "Số mệnh gì?"
Hối Cơ bước lên phía trước, ánh mắt vẫn đặt trên bóng lưng Văn Triển không rời đi: "Kiếp nạn đã qua."
Lục Vân Sơ là người biết cốt truyện, nghe vậy không hề kinh ngạc, trái lại có chút bất ngờ về tài nghệ của Hối Cơ. Xem ra cũng không phải kẻ lừa bịp.
Nàng gật đầu, đang định bước đi thì nghe ông ta nói tiếp: "Lạ thật, sao trên người hắn lại mang mệnh số của người khác?"
Lục Vân Sơ kinh ngạc quay đầu nhìn ông ta.
Hối Cơ lộ vẻ mặt khó hiểu: "Số c.h.ế.t thảm, hẳn là của người thân huyết thống." Ánh mắt ông ta rơi xuống chân Văn Triển, lông mày nhíu chặt, không còn giả bộ cao nhân nữa, lẩm bẩm: "Còn... tàn?"
Lục Vân Sơ không hiểu ông ta đang nói gì, nhưng chữ cuối cùng lọt vào tai cô lại như sấm sét giữa trời quang.
Nàng thôi làm bộ lơ đãng: "Ngài nói gì?"
Hối Cơ lắc đầu, thậm chí còn bứt tóc, cái đầu trọc lốc sáng bóng: "Hẳn là gãy chân rồi, nhưng... lẽ nào giống như kiếp nạn c.h.ế.t mà lại thoát được? Cũng không đúng, nếu thoát được thì ta đã không thấy."
Lời này khiến Lục Vân Sơ nổi da gà, cả người cứng đờ: "Nếu không gãy chân, chỉ là chịu nỗi đau gãy chân thì sao?"
Hối Cơ chợt hiểu ra, nhưng ngay sau đó lại rơi vào hoang mang: "Vậy thì có thể giải thích được, nhưng mà như vậy... lại không hợp lý, nào có chuyện như vậy, quá kỳ lạ."
Những lời sau đó của ông ta Lục Vân Sơ không nghe nữa, nàng vội vàng bước đến chỗ Văn Triển, nắm lấy tay hắn.
Văn Triển quay đầu lại, đang định cười thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, nụ cười liền tan biến, thay vào đó là sự thắc mắc.
Hắn siết nhẹ tay nàng, hỏi nàng sao vậy.
Văn Giác thấy Lục Vân Sơ lại gần, liền nói: "Lục Vân Sơ, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Lục Vân Sơ không rảnh để ý đến hắn ta: "Không rảnh."
Văn Giác đang định nổi giận thì thấy Lục Vân Sơ nâng mặt Văn Triển lên, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Chàng có chuyện gì giấu ta không?"
Vẻ mặt nàng quá nghiêm túc khiến tim Văn Triển đập mạnh, hắn rất muốn trả lời "không", nhưng trước mặt Lục Vân Sơ, hắn không muốn nói dối, nên chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, không nhìn nàng nữa.
"Văn Triển?" Nàng cao giọng.
Văn Giác định mắng Lục Vân Sơ nhưng ngửi thấy bầu không khí kỳ lạ liền im lặng.
Văn Triển vẫn im lặng, cụp mi xuống, hắn biết cách giả câm hơn bất kỳ ai.
Lục Vân Sơ buông tay hắn ra, lùi lại nửa bước: "Chàng có chuyện giấu ta."
Giọng nàng đều đều, nhưng Văn Triển lại giật mình, vội ngẩng đầu lên muốn nắm lấy tay nàng.
Văn Giác đứng bên cạnh lo lắng, tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm thấy Lục Vân Sơ không thể bắt nạt Văn Triển, vội vàng khuyên: "Làm gì vậy, không thể nói chuyện tử tế được à?"
Lục Vân Sơ trừng mắt nhìn hắn ta, hắn ta lập tức im bặt, nhưng ngay sau đó lại phản ứng lại, hắn ta dựa vào đâu mà phải sợ nàng chứ?!
Thế là hắn ta vỗ vai Văn Triển, trầm giọng nói với Lục Vân Sơ: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi, lại đây."
Lục Vân Sơ vốn không muốn để ý đến hắn ta, nhưng thấy Văn Triển cứ im lặng, sợ mình nóng nảy nổi giận với hắn, chi bằng nói chuyện với Văn Giác, trút giận lên đầu hắn ta.
Nàng theo Văn Giác ra một góc, đứng dưới gốc cây: "Huynh muốn nói gì?"
Văn Giác nhăn mặt, một lúc sau nghiến răng nói: "Ngươi nghĩ sao?"
"Nghĩ sao là nghĩ sao?"
Hắn ta "hừ" một tiếng: "Lúc trước ngươi bám riết lấy ta, giờ lại giả vờ chán ghét, quay sang đeo bám A Triển, đừng tưởng ta không biết ngươi đang tính toán gì."
Lục Vân Sơ ngỡ ngàng trước sự tự luyến của hắn ta, nhưng nghĩ kỹ lại, lúc trước nữ phụ si mê hắn ta như vậy, giờ thay đổi khác hẳn, ai cũng phải nghi ngờ.
"Trước đây ta mù quáng, chẳng hiểu gì về tình ái, cứ khăng khăng đeo bám huynh, mãi đến khi gặp Văn Triển mới nhận ra bản thân trước kia ngu muội đến nhường nào." Nàng cẩn thận giải thích.
Danh Sách Chương: