Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh va chạm của đao kiếm bên ngoài dần biến mất, mãi đến khi mọi thứ yên ắng, Lục Vân Sơ mới vén rèm xe nhìn ra ngoài.
Tiếng đao kiếm va chạm bên ngoài dần tan, đợi đến khi mọi thứ lắng xuống, Lục Vân Sơ vén rèm xe nhìn ra.
Mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc vào mũi, vốn dĩ nàng từng trải qua chuyện thế này rồi, nên không hề cảm thấy kinh hãi.
Ánh mắt nàng đầu tiên dừng lại trên người Văn Triển đang đứng cách đó không xa, trên tay hắn đang cầm mũi tên, bước về phía thủ lĩnh thị vệ, trên cánh tay của hắn còn cắm một mũi tên đang lắc lư.
Lục Vân Sơ sợ hãi đến mức tim như ngừng đập, nhảy xuống xe ngựa, lao nhanh như bay đến bên cạnh Văn Triển.
"Văn Triển!" Nàng hoảng hốt kêu lên, đám thị vệ xung quanh đang nhỏ giọng bàn tán đều im lặng, ngoái đầu nhìn về phía này.
Thấy nàng đến, Văn Triển trước tiên nở một nụ cười trấn an nàng, rồi cầm mũi tên, định nói gì đó với nàng.
Lục Vân Sơ nào để ý đến những điều này, nàng cuống quýt giậm chân: "Sao chàng lại bị thương rồi!"
Văn Triển sững người lại.
"Tay chàng kìa!" Nàng không dám chạm vào Văn Triển, đưa tay ra lại rụt về, nước mắt lưng tròng.
Văn Triển cúi đầu nhìn mũi tên trên cánh tay mình, lộ ra vẻ mặt kỳ quái, đang cố gắng an ủi Lục Vân Sơ bảo nàng đừng lo lắng, đổi lại là tiếng gào thét vừa giận vừa lo của nàng: "Thế này mà gọi là không sao? Còn cắm tên mà đi lung tung khắp nơi nữa!"
Văn Triển có chút lúng túng, giơ tay định chạm vào mũi tên trên cánh tay, Lục Vân Sơ liền nắm lấy tay hắn: "Đại ca thị vệ, mau tới giúp rút mũi tên với."
Đại nha hoàn đúng lúc đưa kéo tới, mấy thị vệ vây quanh Văn Triển, bàn bạc chuẩn bị giúp hắn rút tên.
Văn Triển có miệng mà không nói nên lời, vừa xua tay vừa lùi lại, bị Lục Vân Sơ giữ chặt.
Giọng nói của nàng nghẹn ngào: "Sao chàng cứ bị thương hoài vậy, vết thương trên người vẫn chưa lành mà."
Lục Vân Sơ giữ chặt hắn, đám người kia đang chuẩn bị cắt tay áo hắn để xem vết thương thế nào.
Văn Triển lần đầu tiên luống cuống thế này, muốn nói nhưng lại chẳng nói được gì, vừa cố gắng thoát khỏi Lục Vân Sơ, vừa dùng ánh mắt lên án nàng.
"Xoẹt." Lớp áo ngoài cùng bị cắt ra, để lộ ra lớp áo bên trong.
"Xoẹt." Lớp thứ hai cũng bị cắt ra, vẫn là lớp áo.
"Xoẹt." Lớp thứ ba, vẫn chưa thấy vết máu.
Lớp thứ tư, lớp thứ năm...
Âm thanh va chạm đao kiếm bên ngoài dần tan, chờ đến khi mọi thứ đều lắng xuống, Lục Vân Sơ vén rèm xe nhìn ra.
Văn Triển buông xuôi, ra dáng con dê non đợi làm thịt, ngoan ngoãn chờ họ loay hoay hốt hoảng.
Dù sao hắn cũng không nói được, cuống lên cũng vô ích.
Cuối cùng, họ tìm thấy mũi tên xuyên qua sáu lớp áo.
Mọi người im bặt.
Lục Vân Sơ rốt cuộc hiểu ra tại sao Văn Triển lại giãy giụa kịch liệt như vậy, thật ngại quá, tại ta hại chàng xã c.h.ế.t rồi.
Không biết ai nhịn không được, bật cười thành tiếng, mọi người cũng cười theo.
Lục Vân Sơ chọn cách đi đường suốt ngày đêm, khiến các thị vệ phải đối mặt với một trận ác chiến trong đêm đông lạnh giá này, họ ít nhiều đều bị thương, vốn còn có chút oán khí, nhưng trải qua chuyện này, cơn giận ấy liền tiêu tan.
Đã lâu lắm rồi họ mới vui vẻ như vậy, thấy Lục Vân Sơ không tỏ vẻ chủ tử khó chịu mà lại đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, họ càng cười rôm rả hơn.
Có kẻ gan lớn còn trêu chọc Văn Triển, huých hắn: "Áo ngài còn chắc hơn cả áo giáp."
"Đúng vậy, ha ha ha ha ha, ta mới lần đầu thấy chuyện thế này."
"Vẫn phải khen phu nhân liệu sự như thần."
Văn Triển là đệ đệ của Văn Giác, dung mạo tựa tuyết giữa ngàn non, không nhiễm bụi trần, họ vẫn luôn không dám nói chuyện với hắn, hôm nay cùng nhau chiến đấu đã kéo gần khoảng cách, giờ lại nhờ chuyện khôi hài này mà xóa bỏ hoàn toàn ngăn cách, bỗng chốc thành huynh đệ thân thiết.
Mặt Lục Vân Sơ đỏ bừng như sắp nhỏ máu, vô cùng áy náy, tự mình làm trò hề mất mặt thì thôi, giờ còn kéo cả Văn Triển mất mặt theo, thật không nên, Văn Triển sẽ không giận chứ?
Nàng ngẩng đầu len lén nhìn Văn Triển, không ngờ Văn Triển không hề xụ mặt hay đanh mặt lại, hắn cười rất vui vẻ cùng mọi người, để lộ hàm răng trắng.
Có người trêu chọc vỗ vỗ hắn, lúc vỗ xong mới ý thức được hành vi này là mạo phạm chủ tử, nhưng thấy Văn Triển không hề để ý, lắc đầu bất lực với mình, như muốn nói "Đừng chọc ta nữa".
Thị vệ ngẩn người, chợt thấy người nhìn cao cao tại thượng này hình như cũng chẳng khác gì họ.
Lục Vân Sơ nhìn đám người mình đầy m.á.u me mà cười rần rần, dung mạo sinh động không giống như những người vô danh tiểu tốt trong câu chuyện, trong lòng cảm thấy tư vị có chút phức tạp.
Văn Triển hắn hình như… rất thích sự sống động này.
Lục Vân Sơ không khỏi nghĩ, quá khứ của hắn rốt cuộc như thế nào, có từng có khoảng thời gian sinh động thế này không?  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK