Những lời phía sau chưa viết xong, Lục Vân Sơ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, hung hăng rút tay về, ấn vào vai Văn Triển: "Chàng đang nghĩ cái gì vậy!!"
Văn Triển ngẩng đầu, áy náy nhìn nàng.
Bất kể hắn có biết mình làm sai hay không, chỉ cần Lục Vân Sơ tức giận, hắn sẽ áy náy.
Thế nhưng Lục Vân Sơ không tức giận, nàng chỉ là rất bất đắc dĩ.
Nàng đẩy Văn Triển ngã xuống, hung hăng ngồi lên eo hắn, nhìn hắn từ trên xuống: "Có phải chàng lại nghĩ lung tung rồi không?"
Văn Triển quay mặt đi, không dám nhìn nàng.
Chuyện này rất đơn giản, Lục Vân Sơ cúi đầu hôn hắn.
Văn Triển muốn cho thì cho, muốn lấy thì lấy, đáp lại ôn nhu mà nồng nhiệt. Cho dù là hôn, hắn cũng tận lực lấy lòng Lục Vân Sơ. Lúc nào Lục Vân Sơ sẽ thoải mái hừ một tiếng trong mũi, lúc nào thân thể sẽ mềm nhũn, hắn đều nhớ, hắn sẽ cố ý dùng động tác lúc này để chiều theo nàng.
Lục Vân Sơ vốn định cắn hắn một cái để trút giận, nhưng lại bị sự dịu dàng của hắn dập tắt lửa giận, rất nhanh liền đầu hàng.
Nàng bất đắc dĩ ngẩng đầu, che trán, cảm nhận tứ chi mềm nhũn của mình, trong lòng than một tiếng. Ôi! Không có tiền đồ.
Khi nàng rời đi, Văn Triển còn ngẩng đầu lên, muốn đuổi theo, nhưng vì bị nàng ngồi trên eo, không thể chống đỡ nửa thân trên dậy, chỉ có thể ngóng trông nhìn nàng.
Hắn hơi thở gấp, trong mắt đọng sương mù, như cách núi non xa xăm mờ sương nhìn nàng.
Lục Vân Sơ rất muốn rống hắn, làm ra dáng vẻ này, làm như nàng ức h.i.ế.p hắn vậy, rõ ràng là hắn câu dẫn nàng trước!
Nàng nắm cằm Văn Triển: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Nàng cúi người, mạnh mẽ mổ Văn Triển một cái: "Trả lời ta!"
Văn Triển theo bản năng muốn đuổi theo, bị nàng giữ lại.
Nàng nhướng mày, ý tứ rất rõ ràng, ta đang uy h.i.ế.p chàng, trả lời cho đàng hoàng mới được ăn kẹo.
Vì thế, Văn Triển chỉ có thể nắm lấy tay nàng, lúng búng giải thích: Ta có chút sợ hãi.
"Sợ hãi cái gì?"
Văn Triển không đáp.
Lục Vân Sơ lại mổ hắn một cái, giống như một tên ác bá: "Nói!"
Văn Triển mím môi, khóe miệng còn ánh nước, động tác này thật sự quyến rũ c.h.ế.t người. Lục Vân Sơ đè nén sự bứt rứt cuồng loạn trong lòng, cố gắng làm mặt lạnh.
Hắn cứng nhắc viết lên tay nàng: Sợ nàng chỉ khi ta lên cơn mới thân mật với ta.
Dĩ nhiên, chỉ một câu nói sao tỏ tường hết được. Sợ nàng vì thương hại mới cùng hắn chung chăn gối, sợ nàng thích cái dáng vẻ bệnh tật yếu đuối của mình, tựa như ưa chuộng những vết sẹo xấu xí kia vậy.
Nếu quả thật như thế, hắn mong sao những vết sẹo trên người mình mãi mãi đừng lành, cứ lưu lại trên thân thể suốt cả đời, nếu chưa đủ, hắn có thể tự mình thêm vào. Nàng hình như rất thích những vết sẹo do dây thừng siết chặt, việc này tuy có chút phiền phức, nhưng cũng may, vẫn có thể làm được.
Còn cả lúc hắn lên cơn đau, có lẽ nàng cũng thích cái dáng vẻ đau đớn của hắn, rõ ràng run rẩy cả người, mồ hôi lạnh túa ra, mặt mày chắc chắn cũng rất dữ tợn, nhưng nàng lại muốn tiến đến gần, biết đâu nàng thích hắn như vậy, giống như thích những vết sẹo kia? Hắn có thể giả vờ, giả vờ không giống, có thể cố gắng luyện tập, may mà cơn đau theo hắn suốt tám năm ròng, đã khắc cốt ghi tâm, hắn có thể nhớ lại bất cứ lúc nào.
Còn cả chân nữa, nụ hôn đầu tiên của nàng là dành cho cái chân dị dạng méo mó của hắn, nếu nàng thích, gãy chân cũng chẳng sao…
Dòng suy nghĩ của hắn bị cắt ngang, Lục Vân Sơ vừa tức vừa bất lực, chẳng biết nên nói gì cho phải: "Ta là đồ biến thái sao?!"
Văn Triển không hiểu câu này nghĩa là gì, nhưng hắn biết Lục Vân Sơ đang giận. Nhận thức này khiến hắn vô cùng áy náy, hắn đã biết ngay là không nên hỏi nàng những điều này.
Hắn định nắm lấy tay Lục Vân Sơ, nhưng bị nàng hất ra.
Giọng nàng rất khó nghe: "Sáng sớm tinh mơ, nghĩ linh tinh gì thế? Chàng muốn gì thì cứ nói thẳng ra là được, chẳng phải ta đã nói với chàng——" Nói được một nửa, nàng đột nhiên im bặt.
Văn Triển càng như vậy, chẳng phải càng chứng minh cuộc đời hắn bi thảm đến nhường nào sao? Chỉ một chút tốt đẹp, với hắn mà nói lại là ân huệ không thể chịu đựng, không thể tưởng tượng nổi, hắn ôm lấy nỗi hoang mang chao đảo, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ.
Nàng quả thực không thể hiểu, rất khó để hiểu, nhưng cái vẻ khẩn cầu cùng lấy lòng hèn mọn của hắn quá đậm sâu, dù nàng không hiểu, cũng bị thứ cảm xúc ấy lây nhiễm.
Nàng chưa từng trải qua, cớ sao lại phải đặt mình vào vị trí mình không thể hiểu, mà giận hắn chứ?
Nàng im lặng không nói, khiến lòng Văn Triển đau nhói.
Hắn chưa từng hoảng loạn đến thế, vốn dĩ đã sợ hãi vì bệnh tình khỏi hẳn, bây giờ càng thêm lo lắng, không nắm được tay nàng bèn viết lời xin lỗi lên cánh tay nàng.
Danh Sách Chương: