Hắn ngồi dậy, Lục Vân Sơ không biết đã dậy từ lúc nào, bên giường trống không.
Văn Triển lười biếng chống tay ngồi dậy, nghỉ một lát cho tỉnh ngủ rồi chuẩn bị rời giường.
Vừa mới vén chăn lên, Lục Vân Sơ đã bưng một bát tô lớn chạy vào.
Hắn theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghi ngờ có phải mình ngủ quá lâu rồi không, nếu không thì tại sao hôm nay lại dùng bữa sáng sớm như vậy.
Lục Vân Sơ thấy hắn đã tỉnh, có chút thất vọng. Nàng vốn định lay hắn dậy đồng thời nói với hắn một câu "Chúc mừng sinh nhật", như vậy nhất định sẽ rất có cảm giác nghi thức.
Nàng đặt bát lên bàn, đi đến bên giường, vẻ mặt hào hứng.
Hôm nay Lục Vân Sơ có vẻ đặc biệt vui, Văn Triển nghi hoặc một chút, bỗng nhiên nhớ ra hôm nay là Tết Nguyên tiêu.
Một người thích Tết như nàng, chắc cũng rất thích Tết Nguyên tiêu nhỉ.
Hắn lật người xuống giường, còn chưa kịp mặc áo khoác ngoài, liền cầm lấy giấy bút đặt trên tủ đầu giường, viết vài chữ lên đó, đưa đến trước mặt Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ thấy hắn như vậy, tưởng có chuyện gì quan trọng gấp gáp muốn nói với mình, cúi đầu nhìn, phát hiện trên giấy viết một dòng chữ thanh tú:
——Chúc mừng Tết Nguyên tiêu.
Nàng ngẩn người, một lúc lâu sau mới dở khóc dở cười, cái gì vậy.
Văn Triển thấy vẻ mặt nàng không đúng, tưởng mình khéo quá hóa vụng. Hắn nhớ lúc năm mới nàng có nói "Chúc mừng năm mới", liền nghĩ Tết Nguyên tiêu cũng có thể dùng câu thức như vậy, hóa ra lại làm hỏng chuyện.
Hắn ngượng ngùng rụt quyển sổ nhỏ lại, không biết làm sao.
Lục Vân Sơ nắm lấy cổ tay hắn, che ba chữ cuối trên sổ: "Không phải chúc mừng Tết Nguyên tiêu."
Quả nhiên nói sai rồi, Văn Triển bối rối cúi đầu, lại nghe nàng nói tiếp: "Là chúc mừng sinh nhật."
… Chúc mừng sinh nhật?
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, phản ứng đầu tiên là cho rằng hôm nay là sinh nhật của Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ kéo tay hắn đến cạnh bàn, chỉ vào bát mì trường thọ trên bàn nói: "Chúc mừng sinh nhật! Mau đi rửa mặt sửa soạn, lại đây ăn mì trường thọ."
Cho đến lúc này hắn mới nhận ra, thì ra hôm nay là sinh nhật của mình.
Hắn khó mà diễn tả cảm giác lúc này, dường như có thứ gì đó vô cớ va phải khiến hắn mềm nhũn, tim bỗng chua xót, chua đến mềm mại, như tan ra giữa tầng mây êm ái.
Trong chiếc bát to trên bàn chất đầy mì trắng, bên trên có một quả trứng chiên, màu sắc rất thanh đạm. Trên mặt mì dùng củ cải xếp thành bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, loáng thoáng có thể nhận ra là "Sinh nhật vui vẻ".
Lục Vân Sơ ngượng ngùng cười: "Không tìm được loại rau nào khác vừa đẹp vừa dễ khắc, chỉ có thể dùng củ cải đỏ."
Lồng n.g.ự.c Văn Triển chua xót, hắn quay mặt đi, nhất thời không dám nhìn nàng.
Thấy hắn đứng im bất động, Lục Vân Sơ giục: "Mau đi thay y phục, coi chừng lạnh."
Văn Triển gật đầu lia lịa, vội vàng bỏ đi, mặc y phục rửa mặt với tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Sau khi sửa soạn xong, hắn ngồi trở lại bàn, không hiểu sao lại có chút căng thẳng.
Lục Vân Sơ ngồi đối diện hắn: "Mì trường thọ chỉ có một sợi, cố gắng đừng cắn đứt." Nàng bổ sung: "Có thể mùi vị không ngon lắm, để tránh mì bị đứt, ta đã nhào hơi to."
Văn Triển không còn nhìn chằm chằm vào thức ăn với đôi mắt sáng long lanh như mọi khi, hôm nay hắn đặc biệt im lặng. Dù dùng hai chữ "im lặng" để hình dung hắn có vẻ không đúng lắm, dù sao hắn vẫn luôn im lặng, nhưng Lục Vân Sơ có thể cảm nhận được, tâm trạng hắn dường như không còn thoải mái vui vẻ như trước, mà là có thứ gì đó nặng nề.
Hắn cầm đũa lên, cúi đầu ăn mì.
Để xứng với mì trường thọ, Lục Vân Sơ cố ý chọn một cái bát to, thành ra lúc hắn cúi đầu thì cả khuôn mặt gần như bị vành bát che khuất.
Hắn ăn rất chậm, từng miếng từng miếng nhỏ, nhai từ từ, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng. Cứ ăn tỉ mỉ như vậy, khiến nàng có chút bồn chồn.
"Có phải khó ăn lắm không?" Lục Vân Sơ nhỏ giọng nói: "Nếu khó ăn thì đừng ăn nữa, chỉ lấy may thôi mà."
Nghe vậy, Văn Triển vội vàng lắc đầu, nhưng vẫn cúi gằm mặt, không dám để nàng nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Tuy Văn Triển biểu hiện có chút kỳ lạ, nhưng Lục Vân Sơ cũng yên tâm.
Nàng ngồi đối diện Văn Triển, chống cằm nhìn hắn.
Nước dùng mì được làm từ cá diếc, nước dùng màu trắng sữa điểm xuyết hành lá xanh mướt, màu sắc tuy đơn giản nhưng hương vị không hề nhạt nhẽo. Sợi mì dai, không bị nát, khi gắp lên có thể cuốn theo nước dùng đậm đà, mỗi miếng đều là vị tươi nguyên chất. Nước dùng rắc thêm chút tiêu, vị tươi lại mang theo hơi ấm đặc trưng, một miếng mì xuống bụng, toàn thân đều lan tỏa hơi ấm dễ chịu.
Một bát mì tưởng chừng đơn giản như vậy, thực chất lại chứa đựng biết bao tâm tư của Lục Vân Sơ. Vì sợ mì quá to sẽ khó ngấm gia vị, Lục Vân Sơ đã đặc biệt cho chả cá vào bột mì.
Danh Sách Chương: