Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng lên tiếng ngắt lời: "Đừng cười nữa, dọn dẹp t.h.i t.h.ể đi, xem gần đây có sào huyệt của chúng không, chúng ta nghỉ lại đây một đêm."
Các thị vệ chắp tay vâng dạ: "Rõ, phu nhân." Nói xong, lại không nhịn được cười, tản ra.
Lục Vân Sơ không nhịn được lẩm bẩm: "Có gì mà buồn cười dữ vậy."
Quay đầu lại, thấy Văn Triển cũng đang cười theo, ánh mắt cong cong, màn đêm cũng không giấu nổi vẻ rạng rỡ trong mắt hắn.
Ta thì khác, trải nghiệm của ta mỗi kiếp đều rất phong phú, không giống Văn Triển, bị trói buộc trong cô độc không biết bao lâu.
Thì ra hắn cũng thích náo nhiệt.
Nàng kéo tay Văn Triển: "Còn chàng nữa, cũng đừng đứng ngây ra đó, đi thôi."
Văn Triển gật đầu, đi được một nửa, lại chỉ chỉ thị vệ, muốn cùng họ dọn dẹp hiện trường.
Lục Vân Sơ bất lực gật đầu đồng ý.
Nàng một mình quay về xe ngựa, đại nha hoàn đang ở đó tháo tên, thấy nàng, ngây ngô gọi một tiếng: "Tiểu thư."
"Không sợ chứ?" Lục Vân Sơ hỏi.
Đại nha hoàn nhe răng cười: "Đương nhiên là không rồi, chỉ là lũ tôm tép nhãi nhép." Nàng ấy cười hề hề: "Nhưng mà cũng vui lắm, tiểu thư, sao người lại mặc cho ngài ấy nhiều áo thế, không sợ bí hơi sao?"
Lục Vân Sơ im lặng, quả nhiên cái hình tượng đại nha hoàn từ đầu đến cuối vẫn là thẳng thắn lỗ mãng, không hề sụp đổ.
Nàng vịn lấy thành xe, nhảy lên xe ngựa, lại nghe tiếng cười của nha hoàn đột ngột im bặt, nhìn về phía ngọn lửa thiêu xác xa xa lẩm bẩm: "Đổi thay nhiều quá."
Lục Vân Sơ quay đầu lại: "Cái gì đổi thay nhiều quá?"
Nàng ấy lại như không nghe thấy lời của Lục Vân Sơ, tiếp tục nói: "Trước kia là người chết, bây giờ... sống lại rồi."
Lục Vân Sơ sững sờ, nhìn theo ánh mắt nàng ấy về phía ngọn lửa bập bùng.
Văn Triển đứng trước ngọn lửa, dường như không còn tìm thấy bóng dáng ủ rũ lặng lẽ không chút hơi thở của đêm gặp gỡ đầu tiên nữa.
*
Dọn dẹp xong thi thể, mọi người tìm thấy một cái lán cỏ tạm bợ do bọn thổ phỉ dựng lên gần đó. Tuy đơn sơ, nhưng có thể chắn gió giữ ấm, Lục Vân Sơ quyết định tạm nghỉ qua đêm ở đây.
Nơi đây chật hẹp, nhóm lên mấy đống lửa, trong lán rất nhanh nóng lên. Mọi người chen chúc một chỗ, người này nhìn người kia, rốt cuộc chủ tớ có khác, nhất thời có chút ngại ngùng.
Lục Vân Sơ đột nhiên nói: "Mọi người đói bụng chưa?"
Không ai trả lời.
Nàng bèn nhìn về phía Văn Triển.
Văn Triển xoa bụng, ngập ngừng gật đầu.
"Được, vậy ăn chút gì đi." Lục Vân Sơ gọi đại nha hoàn, hai người đi tìm đồ ăn trên xe ngựa, đám thị vệ vội vàng giúp đỡ chuyển đồ xuống bắc nồi.
Đêm đông tĩnh lặng, cái miệng dễ dàng thấy trống trải, lúc này lại vô cùng nhớ nhung hương vị mì gói.
Để phòng ngừa trên đường không tìm được chỗ nghỉ chân, không có đồ ăn, Lục Vân Sơ đã chiên rất nhiều bánh bột mì, lúc này đúng là có ích.
Không có miếng thịt bò to, không có rau nhúng mềm, ngay cả trứng gà cũng không có, chỉ có một miếng bánh bột mì, đổ nước trong túi da vào nồi đun sôi, bỏ miếng bánh mì vàng ruộm vào, múc một muỗng nước sốt vào, mì gói phiên bản đơn giản chỉ qua loa như vậy.
Lục Vân Sơ lục lọi một hồi, lấy thịt khô ra, bỏ vào nồi, miễn cưỡng ăn cho có vị thịt.
Nước sốt dần tan ra trong nước nóng sôi sùng sục, mùi thơm từ từ lan tỏa ra, tràn ngập cả lán cỏ. Bánh bột mì dần tơi ra trong làn nước nóng hổi, hơi nước nghi ngút, mì gói lúc này đặc biệt hấp dẫn.
Trải qua một trận c.h.é.m giết, sự mệt mỏi dọc đường lúc này chợt ập đến, mọi người vốn đã lạnh lại buồn ngủ, nhưng theo mùi hương nồng nàn xộc vào mũi, những mệt mỏi khó chịu kia liền tan biến, hóa thành sự thư giãn ấm áp, dĩ nhiên, còn có cả cơn đói.
Còn gì hấp dẫn hơn mì gói giữa đêm khuya nữa chứ?
Ruột gan mọi người đều cồn cào, mì vừa chín, ai nấy đều lấy bát húp soàn soạt.
Nước súp mì tất nhiên không sánh bằng nước hầm xương được ninh kỹ, nhưng lại có một hương thơm đơn giản đi thẳng vào lòng người. Không có nhiều tầng lớp, chỉ là vị tươi và mặn, nhưng rất có thể an ủi vị giác, giống như đêm khuya nên ăn thứ mùi vị đơn giản này.
Bánh mì chiên có chút mùi dầu nhè nhẹ, bị nước súp xua tan đi, không hề ngấy chút nào, ngược lại còn làm cho nước súp bớt nhạt nhẽo.
Sợi mì khác với mì được nhào nặn thông thường, ngoài việc giữ được độ dai ngon trơn mượt, còn có thêm vài phần mềm xốp. Được nước súp nấu qua, sợi mì nở ra, thấm đẫm nước súp, rất dễ ngấm vị, vừa vào miệng, húp soàn soạt, toàn là nước súp nóng hổi.
Ăn xong mì, ngửa đầu lên, phải uống cạn một hơi nước súp còn nóng hổi mới không phụ lòng món ngon đêm khuya.
Kỳ lạ là vậy đó, chỉ đơn giản một bát mì, lại có thể khiến người ta ấm nóng mềm mại từ dạ dày đến tận trái tim. Bất lực, buồn bực, vẫn còn hoảng sợ, nhưng lại là con đường phía trước... tất cả mọi cảm xúc đều tìm được nơi trút bỏ trong món ăn, theo gió đêm lạnh lẽo thổi về phương xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK