…
Trong lúc mơ màng giữa tỉnh và mơ, nàng bỗng nghe thấy có người ở đằng xa gọi nàng.
"Vân... Sơ..."
Khàn khàn khó nghe, vô cùng lo lắng, giọng điệu như bị ép ra từ cổ họng, mang theo nỗi đau thấu xương.
Lục Vân Sơ cảm thấy thân thể mình đang rơi xuống, chìm vào bóng tối dài đằng đẵng, nàng biết mình sắp rời khỏi thế giới này rồi.
Nhưng lần này nàng không phải đi đến dị giới mạo hiểm, mà là về nhà.
Lục Vân Sơ tưởng rằng khi tỉnh dậy, có lẽ thứ đầu tiên nhìn thấy là trần nhà, hoặc là đôi mắt đỏ hoe của Văn Triển, nhưng nàng không ngờ, vừa mở mắt ra, trước mắt lại là một biển hoa.
Gió nhẹ thoảng qua biển hoa vô tận, tạo nên những đợt sóng hoa rực rỡ sắc màu, đẹp như ráng chiều, nối liền với những đám mây được ánh hồng nhuộm đỏ trên bầu trời, như đã cướp đi tất cả màu sắc của thế gian để tạo nên khung cảnh trước mắt, tựa như ảo cảnh trong tầm tay.
Bên tai có tiếng người gầm lên: "Làm loạn quá! Biết thế này lão phu đã chẳng xen vào rồi!" Người này thở hổn hển: "Có gì hay mà xem!"
Lục Vân Sơ đứng dậy từ trong xe ngựa, thò đầu ra, nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Một nam nhân lưng hùm vai gấu chống nạnh, đang khuân đồ từ trên ngựa xuống.
Bên cạnh ông là một nam tử mặc áo vải màu nâu nhạt, dáng người cao ráo, tà áo bay phấp phới, như hòa vào muôn ngàn ánh chiều tà.
Hắn ôm một đống đồ, không nói một lời.
Lục Kính đi đằng trước, lẩm bẩm: "Bảo là nhỡ đâu nó tỉnh dậy, nên không thể không mang theo đồ ăn thức uống, thật là..."
Ánh mắt ông rơi trên người Lục Vân Sơ, mắt tròn xoe, trong nháy mắt rơi lệ.
"Bịch!" Bọc đồ trên tay rơi xuống đất, đè bẹp một mảng hoa.
Văn Triển cau mày tiến lên, định nhặt bọc đồ cho lão nhạc phụ chân tay không được nhanh nhẹn, nhưng ánh mắt lại liếc thấy Lục Vân Sơ thò đầu ra từ trong xe ngựa.
Không giống Lục Kính đang khóc nức nở bên cạnh, hắn chỉ ngạc nhiên trong giây lát, sau đó liền cong khóe mắt, cười lộ hàm răng trắng, ấm áp như ánh nắng mùa xuân.
Hắn luôn tin tưởng Lục Vân Sơ sẽ quay về, cho nên khi nàng thực sự trở lại, phản ứng đầu tiên của hắn chỉ là nụ cười rạng rỡ dịu dàng.
Lục Vân Sơ cũng bật cười, thực sự là cảnh tượng này quá buồn cười, một người cười đẹp hơn cả biển hoa và ánh chiều tà, một đại hán to xác lại khóc đến mức méo mó cả ngũ quan.
Nàng nín cười, chui ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy rượu dâu tằm trong tay Văn Triển đang ôm.
Lục Vân Sơ nghiêng đầu, mỉm cười: "Xem ra ta tỉnh lại đúng lúc, xuân quang xán lạn, đúng là thời điểm thưởng thức rượu hoa quả."
…
"Tiểu Lục nói mất tích là mất tích luôn, haizz, cô ấy sống một mình, mất tích cũng chỉ có mấy anh em đồng nghiệp chúng ta giúp đỡ thôi."
Đồng nghiệp của Lục Vân Sơ cùng cảnh sát vào nhà, khi tìm kiếm manh mối trong phòng ngủ của cô, chân đã đá phải một cuốn sách dày đang mở toang trên sàn.
Cô ấy nhặt lên, bìa cuốn sách này đã mờ, chỉ có thể nhìn thấy hai chữ cuối cùng là "Thiên Hạ".
Một đồng nghiệp khác lại gần: "Thiên Hạ gì? Ủa? Không lẽ là cuốn tiểu thuyết cổ đại đang hot dạo gần đây, chính là cuốn mà nữ chính tên Liễu Tri Hứa ấy?"
Người cầm tiểu thuyết lau lớp bụi trên bìa, kết quả là mấy chữ phía sau bị lau mất một cách dễ dàng.
Tên sách cũng mất, cô ấy lật sách ra, tùy tiện liếc nhìn: "Không phải, nam chính cuốn này tên là Văn Triển, chưa nghe bao giờ."
Cuốn sách này cũng không quan trọng lắm, không ai truy cứu, mọi người tản ra tìm kiếm manh mối khác.
Người nhặt được sách theo thói quen lật đến trang cuối cùng, cười nói: "Nữ chính cuốn sách này lại trùng tên với Tiểu Lục kìa."
Cô ấy dùng ngón tay miết trên dòng chữ cuối cùng trong sách: Lục Vân Sơ nghiêng đầu, mỉm cười: "Xem ra ta tỉnh lại đúng lúc, xuân quang xán lạn, đúng là thời điểm thưởng thức rượu hoa quả."
Nhưng sau đoạn cuối cùng này còn có một dòng chữ lớn được viết.
"Câu chuyện vẫn chưa kết thúc." Cô ấy đọc to: "Chậc, hóa ra vẫn chưa có kết cục à."
Cô ấy đóng sách lại, đặt lên tủ sách của Lục Vân Sơ, nhưng không biết khi mình quay người lại, cuốn sách dần biến mất, tất cả chữ nghĩa đều trở thành giấy trắng, chỉ còn lại dòng chữ cuối cùng.
—— Câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Phiên ngoại
Bởi vì Lục Kính ở đó nên Văn Triển không thể chạy tới ôm Lục Vân Sơ, điều này thật khó chịu.
Ánh mắt hắn dừng trên người Lục Vân Sơ, vừa mừng rỡ vừa đau lòng, như thể nàng không chỉ hôn mê gần một năm mà đã cả một đời.
Thế nhưng Lục Vân Sơ không nhìn hắn, nàng đang bận an ủi lão phụ thân sắp khóc ngất đi.
Lục Kính sụt sùi, cuối cùng chỉ nặn ra được mấy chữ: "Tỉnh lại là tốt rồi."
Do Lục Kính khóc quá thảm thiết nên cuộc thưởng hoa bị gián đoạn, mọi người vội vàng về nhà.