Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng không, nàng mắt đỏ hoe, chăm chú nhìn hắn, như thể trên thế gian này ngoài hắn ra, nàng chẳng còn nhìn thấy ai khác.
Lục Vân Sơ hỏi: "Văn Triển, chàng nhìn vào mắt ta, nói cho ta biết, chàng sợ cái gì?"
Nàng vẫn nhớ lần đầu gặp mặt, hắn là một người cứng đầu như vậy, thà quỳ gối chịu đựng vết thương lở loét đầy chân, cũng không chịu uốn cong sống lưng.
Vậy mà một người như thế, lại vì sợ nàng chán ghét, sợ nàng bỏ rơi mình, mà khúm núm lấy lòng, liều lĩnh hôn lên đầu ngón tay nàng, sợ nàng sẽ tức giận vì sự che giấu của mình.
Nàng thật sự không biết phải làm sao, không dám nổi giận nữa, mà thở dài nói: "Ta phải làm sao, chàng mới tin tưởng tâm ý của ta đây?"
Văn Triển lông mi run rẩy, không hiểu ý nàng.
Nàng tiến lại gần hắn, hắn theo bản năng rụt rè né tránh.
Nàng vội vàng nắm lấy vạt áo hắn, trong lúc vội vàng, hai người lăn vào nhau.
Nàng đè lên người hắn, cứ như vậy nằm úp sấp, bò lên nằm gọn trên lồng n.g.ự.c hắn.
Tai nàng áp vào lồng n.g.ự.c hắn, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ.
"Ta không giận chàng đâu." Nàng nói: "Ta nổi giận là vì quá đau lòng, vì giận bản thân mình chưa làm tốt hơn."
Văn Triển không biết nói, không thể đáp lại nàng, nên nàng chỉ cần nói những điều của mình, không ai có thể lắng nghe nàng nói chuyện chăm chú hơn hắn.
"Ta không ngờ sẽ xảy ra những chuyện này, sao chàng không nói cho ta biết? Ta đều không biết chàng đã chịu những tổn thương này vì ta, còn cố gắng lúc chàng lên cơn..."
Nhịp tim đập mạnh mẽ, dồn dập của Văn Triển dần dần bình ổn trở lại.
"Trước đây chàng có biết nếu cứu người khác, sẽ phải chịu thay những đau đớn của người đó không?"
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Trải qua chuyện vừa rồi, Văn Triển không dám nói dối nữa, do dự một chút, vẫn gật đầu.
Lục Vân Sơ thấy lòng chua xót, lại hỏi: "Lúc chàng đến tìm ta, có biết ta sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Văn Triển lắc đầu.
"Dù ta gặp nguy hiểm như thế nào, chàng cũng sẽ đến cứu ta phải không?"
Văn Triển không chút do dự gật đầu.
Lồng n.g.ự.c nàng nghẹn lại, nghĩ đến những chuyện đã trải qua hai kiếp trước, hỏi: "Vậy nếu lúc đó ta sẽ chết, chàng cũng sẽ đến cứu ta, c.h.ế.t thay ta phải không?"
Văn Triển không cần suy nghĩ đã định gật đầu, vừa động đậy, lập tức thấy Lục Vân Sơ mắt đỏ hoe nhìn mình, vội vàng dừng lại.
Nàng đánh hắn một cái: "Sao chàng không nghĩ, nếu chàng thay ta chịu chết, để ta một mình trên thế gian này, ta phải làm sao?"
Chuyện này chưa xảy ra, Văn Triển không thể giả thiết, nhưng thấy Lục Vân Sơ đau lòng như vậy, hắn vội vàng nắm lấy tay nàng, lắc đầu, tỏ ý hắn sẽ không làm như vậy.
Nàng nhìn hắn chăm chú, một lúc lâu vẫn thở dài: "Nhớ lời chàng nói đấy." Nàng hỏi: "Gãy chân có đau lắm không?"
Văn Triển viết trên tay nàng: Cũng ổn.
"Đồ lừa đảo!" Nàng rút tay lại, gãy chân rõ ràng rất đau, nàng bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, sao lại "cũng ổn" được.
Giọng điệu nàng hơi kích động, Văn Triển liền lập tức luống cuống, vừa rồi nàng khóc lóc hất tay hắn để lại bóng ma quá lớn, đến mức ngay cả khi đối mặt với giọng điệu kích động cũng bắt đầu dè dặt cẩn thận.
Nàng giữ hắn lại, hôn mạnh một cái, đợi thân thể hắn dần dần mềm nhũn, không còn cứng đờ nữa mới buông ra.
Nàng nằm nhoài trên n.g.ự.c hắn, nhỏ giọng nói: "Có phải ta mỗi ngày nói một trăm lần thích chàng, chàng mới tin tưởng tâm ý của ta không?"
Hắn khẽ động đậy, hình như muốn giải thích.
Lục Vân Sơ ngẩng lên, nhích người lên cao hơn một chút, hôn hắn: "Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay." Nàng nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói: "Ta thích chàng."
Văn Triển khẽ mấp máy môi, cố gắng chống người dậy, kéo tay nàng lại định viết chữ.
Nàng ngồi dậy, tránh đi: "Ta không nghe chàng nói, chàng vừa nói là lại sắp sửa chọc tức ta."
Văn Triển sững người một chút, cụp mi xuống, luống cuống cúi đầu.
"Trừ khi chàng cũng nói những lời tương tự." Nàng lại hôn hắn: "Ta thích chàng."
Văn Triển ngơ ngác ngẩng đầu, hồi lâu mới hiểu ra nàng đang ám chỉ câu "thích chàng".
Nàng xòe tay, ý tứ rất rõ ràng: Viết cho ta thấy đi.
Văn Triển chần chừ mãi không có động tĩnh.
Lục Vân Sơ cứ nghĩ nhìn hành động lúc nãy của hắn thì hắn sẽ nóng lòng viết lời yêu thương để dỗ dành nàng.
Nàng đoán sai rồi, không cam lòng đưa lòng bàn tay lại gần hắn hơn.
Văn Triển nhìn lòng bàn tay nàng, lại ngước lên nhìn mặt nàng, không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc Lục Vân Sơ hết hy vọng, chuẩn bị rút tay về, thì hắn bỗng ngồi thẳng dậy, đầu gối khẽ động, tiến lại gần nàng.
Lục Vân Sơ thấy hắn ngẩng đầu, lấy hết can đảm nhìn nàng, cảm xúc dâng trào trong đáy mắt, vừa e thẹn vừa nồng nhiệt khó kìm nén.
Hắn nắm lấy tay nàng, lay lay, khiến nàng tập trung tất cả sự chú ý lên khuôn mặt mình.
Rồi hắn run rẩy đưa tay ra, nâng niu khuôn mặt nàng, không cho nàng dời mắt đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK