Hai nhân vật nhỏ bé cuối cùng cũng thoát khỏi quy tắc, trêu ngươi ông trời một phen.
Văn Triển đã không còn nhớ rõ mình sống trên đời này bao lâu rồi. Cuộc đời hắn bị xé làm hai mảnh, nửa đầu hỗn độn mơ hồ, chi tiết không còn, chỉ dùng vài câu là có thể tóm tắt, như những lời nói nhạt nhẽo, chẳng có chút cảm giác chân thực.
Nửa sau là bóng tối dài đằng đẵng, từ khi hắn bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của thế giới này, hắn đã rơi vào sự tỉnh táo đau khổ. Ngày đêm luân phiên, không biết điểm dừng, dường như đã trải qua vài kiếp luân hồi dài dằng dặc, nhân gian chỉ có một mình hắn, cô độc và tĩnh mịch.
Dần dần, hắn bắt đầu không phân biệt được thật giả, vừa mong chờ sự diệt vong đến, vừa vô số lần vùng vẫy để không chìm vào hỗn độn một lần nữa.
Chỉ có ký ức về ngày thức tỉnh mang đến nỗi đau xé lòng mới có thể nhắc nhở hắn. Rõ ràng Phụ hoàng trị vì đất nước, vậy mà hoàng triều lại sụp đổ trong chớp mắt, hắn thật sự không hiểu, khi được Văn tướng quân hộ tống chạy trốn khỏi cung, hắn đã vùng vẫy chạy ngược trở lại.
Tất cả đều thật phi lý, cung thành vốn kiên cố nay bỗng chốc trở nên mỏng manh như tờ giấy, cung nhân vốn trung thành nay lại nguyền rủa sự ngu muội của Hoàng đế, Mẫu hậu vốn từ ái sáng suốt nay lại trở thành yêu hậu cấu kết với phản tặc.
Họ giống như những kép hát trên sân khấu, tê liệt diễn vai diễn của mình.
Cho đến khi Văn Triển xuất hiện trước mặt họ, Mẫu hậu đang cười lớn ngông cuồng bỗng lộ ra vẻ hoang mang và hoảng sợ, bà giơ thanh kiếm trong tay, mãi vẫn chưa đ.â.m vào Hoàng đế.
Cơ thể bà run rẩy, nước mắt trào ra từ khóe mắt, khó khăn thốt ra hai chữ: "Mau đi."
Như một tia sét đánh ngang tai, toàn thân Văn Triển đau đớn dữ dội, màn sương trắng trong đầu tan biến, mọi đau khổ và phi lý trở thành một quả chuông, gõ cho linh đài hắn sáng tỏ.
Hắn muốn hét lên, bỗng nhiên trên không xuất hiện một đôi bàn tay vô hình, bóp chặt cổ họng hắn, khiến hắn không thể phát ra tiếng; hắn muốn chạy về phía Phụ hoàng và Mẫu hậu, bàn tay trên không liền hóa thành búa sắt, từng chút từng chút đập nát xương cốt hắn, khiến hắn suy yếu nằm cuộn tròn trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Mẫu hậu vừa khóc vừa ném thanh kiếm xuống đất, giơ cao ngọn đuốc bên cạnh, thiêu rụi cung điện.
Văn tướng quân kịp thời chạy đến, kéo hắn ra khỏi đám cháy lớn.
Ông ấy từ chốn biển lửa, núi thây hộ tống hắn ra khỏi thành, mình mang thương tích đầy người, chỉ có thể để con trai mình là Văn Giác tiếp nhận trách nhiệm.
Văn Giác là đồng học của hắn, cũng là bằng hữu từ thuở ấu thơ, chưa đến tuổi trưởng thành nhưng lại có phong thái thần dũng của cha mình.
Hắn ta nhìn Văn Triển, hận sắt không thành thép, tìm kiếm vô số y sư cho hắn, giải thích bệnh tình với các vị y sư "Gia đình gặp đại biến, cuồng hoả công tâm hoá câm, cả người cũng sinh bệnh, thành một tên bệnh quỷ."
Đi được nửa đường, Văn Giác nghe được tin tức, Văn Triển nghe lén thấy hắn ta nói "Triều trước thật sự vong rồi, hoàng đế và ả yêu hậu c.h.ế.t cùng nhau, bị loạn quân loạn đao c.h.é.m chết".
Không phải, bọn họ rõ ràng c.h.ế.t cháy.
Bất chợt, toàn thân Văn Triển đau nhức kịch liệt, hắn ngã xuống, vô số đao kiếm vô hình đ.â.m vào người hắn, vết thương thấu xương, lại không có chút dấu vết nào.
Loạn đao c.h.é.m chết…
Cho đến lúc này, hắn mới hiểu mình bất quá là quân cờ không chịu an phận trong truyện. Bởi vì hắn không nên tỉnh táo, hắn nên trở thành kẻ câm yếu đuối. Do sự tỉnh táo của hắn thay đổi kết cục của phụ hoàng mẫu hậu, thống khổ c.h.ế.t bởi loạn đao chuyển sang người hắn.
Vô số lần hắn muốn buông xuôi, rơi vào trong u mê tê liệt diễn trọn vai diễn, hắn luôn cắn răng gắng gượng, cố gắng tự nhắc nhở mình tỉnh táo.
Hắn không hiểu lý do, có thể là vì muốn biết số mệnh trời định cho chúng sinh, cũng có lẽ nếu hắn cũng quên mất, thế gian này cũng sẽ không có gì là chân thật, hay là… hắn đang chờ đợi một người đến.
Đêm tối kia, người ấy đến, cởi trói hắn xuống, ôm chặt trong lòng đầy thương xót mà nhìn hắn.
Nàng bảo: "Ta khác người trước kia, sẽ không làm hại chàng."
Và rồi thay thế quá khứ trống rỗng của hắn bằng hồi ức chân thật.
Nàng cho hắn rất nhiều lần đầu tiên về tình cảm: ngây ngô, bất ngờ, rồi cảm động. Cho hắn nhiều lần đầu tiên về trải nghiệm: Cái ôm đầu, lần đầu tiên được kéo ra khỏi bóng tối, lần đầu tiên thức giao thừa, lần đầu tiên tổ chức sinh thần.
Hắn tỉnh giấc từ khổ sở, cũng dùng hỉ lạc mà cảm nhận chân thực.
Hắn đã sớm đoán được kết cục, tương lai của mình, tương lai của Văn Giác, tương lai cục diện thiên hạ.
Hắn dùng lòng thương cảm mà tê dại nhìn nhân thế vận động đúng như an bài của số phận.
Cho đến khi nàng đến thay đổi tất cả, kéo hắn khỏi bóng đêm một lần lại một lần. Nàng khiến hắn tham lam, hắn không muốn làm người đứng ngoài quan sát nữa mà muốn cùng nàng thể hội phồn hoa nhân thế.
Danh Sách Chương: