Văn Giác uất ức lắm.
"A Triển..."
Văn Triển không để ý đến hắn, vẫy tay với Lục Vân Sơ, giơ hai bộ y phục trong tay lên, phủi phủi.
Lục Vân Sơ giơ tay chỉ: "Muốn bộ bên trái."
Văn Triển mỉm cười với nàng, xoay người, tiếp tục xếp y phục.
Văn Giác sắp tức c.h.ế.t rồi, hạ giọng: "Sao ngươi có thể để đệ ấy làm mấy việc này?"
Lục Vân Sơ vô tội nói: "Không phải ta bảo chàng làm, chàng tự nguyện, hơn nữa chàng xếp y phục rất ngay ngắn, lại còn phân loại theo màu sắc và kiểu dáng..."
Văn Giác không nghe nổi nữa, hất tay áo bỏ đi.
*
Trước khi trời tối, cả nhóm ra khỏi cửa. Để tránh tai mắt người khác, chia thành nhiều nhóm, Lục Vân Sơ và Văn Triển đương nhiên là đi cùng Văn Giác.
Văn Giác và Văn Triển cưỡi ngựa đi trước, Lục Vân Sơ và Liễu Tri Hứa ngồi xe ngựa phía sau.
Văn Giác và Văn Triển cùng nhau im lặng, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: "Đệ và nàng rốt cuộc là thế nào?"
Văn Triển nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hắn.
Còn có thể thế nào nữa?
Văn Giác biết lời này của mình hỏi cũng vô ích, với cả Văn Triển cũng chẳng thể trả lời mình, nhưng hắn ta vẫn không nhịn được, tiếp tục nói: "Năm xưa hai người thành thân, ta cũng có phần trách nhiệm rất lớn. Ta thấy đệ thật sự phẫn uất, muốn k.ích th.í.ch đệ một chút, không ngờ thành ra nông nỗi này."
Văn Triển vốn không muốn đáp lại hắn ta, nhưng thấy hắn ta ủ rũ, vẫn khẽ thở dài, giơ tay vỗ vai hắn ta.
Văn Giác lập tức thấy dễ chịu hơn nhiều: "Đệ trách ta không?"
Văn Triển đương nhiên là lắc đầu.
Văn Giác liền nói: "Vậy thì tốt quá. Ta lập tức làm cho hai người hòa ly, nàng ta tuyệt đối không phải là người phù hợp."
Văn Triển vốn dĩ không có biểu cảm gì, nghe xong lời này, liếc hắn ta một cái đầy vẻ bất lực, thúc ngựa vượt lên trước một đoạn dài, không muốn đi cùng hắn ta nữa.
Văn Giác lập tức đuổi theo.
Hai người rời khỏi đội, một trước một sau đến địa điểm tập kết.
Văn Triển xuống ngựa, Văn Giác cũng theo sát, xuống ngựa sau đó chạy nhanh lại, túm lấy hắn, vẻ mặt không hiểu hỏi: "Sao đệ nói giận là giận vậy?"
Văn Triển không nói.
Văn Giác sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng: "Là do ta nói hai người không xứng đôi sao?"
Văn Triển vốn không muốn để ý tới hắn ta, nhưng thấy hắn ta lo lắng như vậy, vẫn quyết định nói rõ với hắn ta.
Hắn nhặt một cành cây trên đất, tìm một mảnh đất bằng phẳng, viết lên trên đó: Không phải.
Văn Giác hớn hở ra mặt: "Đệ cũng cảm thấy hai người không xứng đôi sao? Ta đã bảo mà, người như nàng, vốn không phải người phù hợp, sao đệ có thể không nhận ra chứ?"
Vừa dứt lời, liền thấy Văn Triển viết tiếp dưới đất: Ta mới không phải là người xứng đôi kia.
Văn Giác ngẩn ra, trừng mắt, xác nhận mình không nhìn lầm chữ vì trời tối: "Đệ đang nói gì vậy?"
Văn Triển không động đậy.
Văn Giác đi vòng quanh hắn vài vòng, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, cuối cùng ngồi xổm trước mặt hắn: "Đệ, đệ, ôi! Đệ là đang nghĩ nàng thích ta, đệ chỉ là kẻ thế thân thôi sao?"
Văn Triển: ...
Hắn bỏ bút xuống.
Văn Giác nắm lấy hắn, rõ ràng giây trước còn nói hươu nói vượn, giây sau lại nói một câu như người: "Đệ nghĩ sao, đệ thích nàng sao? Nếu thích thì vì sao lại không thể là người phù hợp được?"
Nhắc đến Lục Vân Sơ, sắc mặt Văn Triển trở nên dịu dàng, nhặt cành cây lên: Ta...
Viết được một chữ, những chữ sau lại chẳng viết ra được.
"Ta vẫn cho rằng đệ không nên động lòng với nàng ta, nàng ta không phải người tốt." Văn Giác nghiêm túc nói: "Chuyện này đúng là một mớ hỗn độn, đệ đừng vướng vào."
Văn Triển dưới đất cào cào hai cái, bôi đi chữ vừa viết, bên cạnh viết: Huynh đừng bôi nhọ nàng ấy.
Văn Giác rất bực bội: "Đó là trọng điểm sao? Sao đệ lại tin tưởng nàng ta như vậy? Thái độ của nàng ta với ta, đệ không thấy sao?"
Văn Triển ngẩng đầu, liếc xéo hắn ta một cái, dường như đang nói: Huynh chẳng phải đáng đời sao?
Trong lòng Văn Giác trúng một mũi tên, hít sâu một hơi, quyết định đổi chủ đề: "Được rồi, nếu đệ đã để ý nàng ta, vậy thì bảo nàng ta hoàn lương, cùng đệ an phận sống qua ngày——"
Văn Triển liếc hắn ta một cái, hắn ta ngậm miệng, đổi giọng: "Thôi được, ta không nói nàng ta nữa. Còn nàng ta, đối xử với đệ thế nào? Đệ có chắc là không bị nàng ta lừa gạt mê hoặc—ý ta là, đệ chắc chắn là đệ thích nàng ta?"
Văn Triển gật đầu lia lịa.
Văn Giác lại hỏi: "Còn nàng ta thì sao?" Hắn ta cho rằng Lục Vân Sơ vẫn chưa buông bỏ mình, nếu không đã chẳng khắp nơi nhắm vào mình, hơn nữa chắc chắn sẽ không đối xử với Văn Triển thật lòng, cho nên câu này là muốn hỏi Lục Vân Sơ đối xử với hắn ra sao.
Văn Triển trên đất viết vài chữ, Văn Giác cúi đầu, trong nháy mắt im bặt.
Văn Triển hiểu lầm, tưởng hắn hỏi "Còn nàng ta thì sao?" là chỉ "Nàng ta cũng thích đệ sao?".
Danh Sách Chương: