Văn Giác có chút cứng họng, lại có chút bực bội: "Có cần thiết vậy không, chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, đệ vậy mà lại vì chuyện này mà bực ta sao? Vả lại ta chỉ cãi nhau với nàng thôi, chứ có làm gì thật đâu."
Văn Triển mỉm cười, lúc hắn cười lên rất dịu dàng, đôi mắt như tuyết lạnh kết hợp với nụ cười lại tạo nên một vẻ ôn nhu đặc biệt, khiến cơn bực tức của Văn Giác tan biến trong phút chốc.
Văn Giác im lặng, chờ hắn chậm rãi viết chữ trên giấy.
— Không phải bực huynh, mà là bực chính mình. Bực mình vì bản thân không thể nói, dù là cãi nhau cũng chỉ có một mình nàng ấy nói, mình không thể đáp lại.
Văn Giác á khẩu, muốn an ủi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
— Còn bực mình vì sự ti tiện của bản thân. Rõ ràng biết huynh và nàng ấy không hợp nhau, vậy mà ta lại hy vọng huynh ở lại đây, có sự so sánh, có lẽ nàng ấy sẽ nhìn ta thuận mắt hơn một chút.
Văn Giác ngây người, nhìn hắn không thể tin nổi, nửa ngày sau mới chỉ vào hắn: "Đệ... đệ bị ma nhập à?" Đây chính là Văn Triển, người thanh tao thoát tục nhất hắn ta từng gặp, tại sao lại nói ra những lời này chứ?
Văn Triển lắc đầu, viết trên giấy: Vì vậy ta phải xin lỗi huynh.
Văn Giác mấy lần mở miệng rồi lại ngậm lại, cuối cùng đi vòng quanh Văn Triển mấy vòng, vẫn khó mà chấp nhận được: "Đệ... đệ bị làm sao vậy?"
Văn Triển lắc đầu, hắn cũng không hiểu.
Văn Giác vừa nghĩ vừa cười, không biết là tức giận hay vui mừng: "Đệ như vậy, vậy ta chẳng phải không nên để hai người đi sao? Ta nên suốt ngày quấn lấy hai người, chọc tức nàng ấy, như vậy nàng ấy càng nhìn đệ càng thấy tốt."
Đối với lời nói đùa của hắn ta, Văn Triển lại nghiêm túc trả lời: Không, đệ không muốn nhìn nàng ấy phải chịu uất ức.
Văn Giác cười ha hả, vỗ vai hắn một cái: "Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là bị tình yêu làm cho mờ mắt trong miệng người đời?"
Văn Triển im lặng nhìn hắn ta.
Nụ cười của Văn Giác dần tắt: "Thật sự vậy sao?"
Văn Triển cụp mắt xuống.
Văn Giác tặc lưỡi: "Cũng hiểu được, nàng đối đãi đệ tốt lắm mà." Hắn ta thở dài: "Cái cảm giác này, trên đời mấy ai hiểu cho được chứ?"
Nói xong, hắn ta chỉ vào chữ trên giấy của Văn Triển: "Còn gọi là Lục Vân Sơ nữa, xa lạ vậy?"
Văn Triển cười, viết: Không xa lạ.
Văn Giác khẽ ho một tiếng: "Gọi phu nhân, Vân Sơ, A Sơ gì đó cũng tốt hơn chứ." Hắn ta hơi ngại ngùng, dù sao cũng là khuê danh của người ta.
Lại thấy Văn Triển đáp: Ta hy vọng lần đầu tiên gọi nàng ấy như vậy, không phải là những con chữ trắng đen vô thanh trên giấy, mà là được nói ra bằng chính miệng mình.
Nụ cười trên mặt Văn Giác cứng lại.
Một lúc sau, hắn ta mới nói: "Có thể hồi phục không?"
Văn Triển lắc đầu, viết: Không biết.
Văn Giác còn biết nói gì đây, hắn ta nhìn Văn Triển, nghĩ đến những khổ nạn mà hắn đã trải qua, cuối cùng chỉ có thể bất lực an ủi một câu: "Nhất định có thể."
Văn Triển không trả lời gì, hắn tiếp nhận hảo ý của Văn Giác, viết trên giấy: Được rồi, ta phải đi, nàng thiếu kiên nhẫn, không thể để nàng đợi lâu.
Lần chia tay này, lại chẳng biết đến bao giờ mới gặp lại. Văn Giác nén xuống chua xót trong lòng: "Được. Thuận buồm xuôi gió, sống cho thật tốt."
Văn Triển gật đầu, nở một nụ cười không chút vướng bận với hắn ta, khiến Văn Giác cay khóe mắt.
Hắn ta nhìn bóng lưng hắn nghĩ, nếu Lục Vân Sơ không xuất hiện, có phải Văn Triển sẽ lại chìm đắm như trước kia, lặng lẽ c.h.ế.t đi không.
Trong đầu lóe lên một tia sáng kì lạ, Văn Giác nghẹn thở một thoáng, giống như xuyên qua vô số thời gian, nhìn thấy Văn Triển mình đầy thương tích, không còn chút sinh khí nào nằm co ro trong góc, trên mặt mang theo nụ cười như được giải thoát.
Hắn ta đứng trong tuyết, toàn thân lạnh run, không nhịn được, đuổi theo.
Văn Triển đang cùng Lục Vân Sơ thu dọn hành lý cuối cùng, Lục Vân Sơ vừa thấy hắn ta, lập tức gắt lên: "Sao, huynh lại muốn ngăn cản chúng ta nữa à?"
Văn Giác nói: "Đương nhiên không phải!" Hắn ta cũng không diễn tả được cảm giác đó, nhìn Lục Vân Sơ như vậy, giống như nhìn thấy một người khác mà mình rất muốn giết.
Hắn ta hít sâu vài hơi, muốn nói thêm với Văn Triển một câu, khi đi ngang qua Lục Vân Sơ, lại có cảm giác kì lạ đó lóe lên.
Hắn ta cứng đờ quay đầu lại, nhìn Lục Vân Sơ, buột miệng nói: "Mười năm trước, muội có ở phủ Thái Nguyên không?"
Lục Vân Sơ ngẩn ra, cha của nguyên thân là tiết độ sứ Hà Đông, nàng hẳn là ở đó.
"Hỏi cái này làm gì?"
Hắn ta lắc đầu, ôm n.g.ự.c khó chịu: "Chỉ là cảm thấy mười năm trước chúng ta đã từng gặp nhau ở đó."
Lục Vân Sơ không quan tâm giữa bọn họ có khúc mắc gì: "Có lẽ vậy, mười năm rồi, ai mà nhớ được nữa."
Lại nghe Văn Giác nói: "Ta cảm thấy… A Triển cũng ở đó."
Danh Sách Chương: