Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa bên ngoài đã tạnh, chỉ còn gió lớn rít gào, rất nhanh đã thổi khô hơi nước trên mặt đất.
Lục Vân Sơ yên tâm nhìn Văn Triển một lát, tóc mái mềm mại trên trán hắn lại dài ra một chút, tùy ý rơi xuống khuôn mặt, khiến khuôn mặt lạnh lùng của hắn cũng có thêm vài phần trẻ con.
Nàng nhẹ nhàng vuốt tóc mái trên trán hắn, gạt những sợi tóc không nghe lời ra khỏi mi mắt hắn.
Bởi vì việc trở về hiện đại không mang theo bất kỳ ký ức nào, nên đối với nàng mà nói giống như ngủ một giấc rồi nhanh chóng tỉnh lại, cảm nhận về thời gian rất tê liệt, nhưng đối với Văn Triển, lại là sự dày vò ròng rã suốt thời gian qua.
Nàng thở dài.
Văn Triển ngủ rất say, chắc là mệt mỏi rồi, tối qua chốc chốc lại liếc mắt nhìn chốc chốc lại cào cấu, chính mình cũng ngủ không ngon.
Nàng đứng dậy, nghĩ lại cha hôm qua uống say mèm, chắc hẳn sáng nay tỉnh dậy đang khó chịu, sau khi nàng quay về vẫn chưa có thời gian ở cạnh ông cho tử tế, hẳn là nên qua đó đưa cho ông bát canh giải rượu.
Sau khi xác nhận kỹ lưỡng là Văn Triển đã ngủ say, nàng mới yên tâm chuẩn bị ra ngoài.
Đi một vòng, không xa, cũng không mất nhiều thời gian, nhưng Lục Vân Sơ vẫn viết một mảnh giấy để trên đầu giường, dù sao thì tình trạng hiện tại của Văn Triển coi như là không thể rời người.
Nàng vội vã đến viện của Lục Kính, quả nhiên Lục Kính đang khó chịu, thấy nàng đến, mắt sáng lên, lập tức bỏ tay đang ấn huyệt thái dương xuống: "Sao con lại tới đây?"
"Sao con lại không thể đến." Nàng cười nói: "Kẻo cha suốt ngày ca cẩm nữ nhi xuất giá như bát nước hắt đi."
Lòng Lục Kính ấm áp, nhưng miệng vẫn oán trách: "Vốn dĩ là vậy mà, ôi, lão già khốn khổ này sao xứng đáng được nữ nhi quan tâm."
Lục Vân Sơ thấy cha mình vẫn xoa huyệt thái dương, khó chịu, bèn hỏi: "Cha đã uống canh giải rượu chưa?"
Lục Kính xua tay: "Mới không uống cái đó, mùi vị kỳ quặc lắm."
Lục Vân Sơ không để ý tới cha, gọi hạ nhân làm một bát canh giải rượu rồi khuyên: "Uống vào sẽ đỡ khó chịu hơn."
Miệng nói không muốn, nhưng khi canh giải rượu được bưng tới, Lục Kính vẫn ngoan ngoãn uống hết. Trước đây Lục Vân Sơ ít khi quan tâm ông, giờ nữ nhi đối xử với ông như thế, ông rất hài lòng, cũng không còn cảm thấy cô độc.
Sau khi uống canh giải rượu xong, hai người nói vài câu, Lục Vân Sơ thấy sắc mặt Lục Kính không được tốt lắm bèn nói: "Cha có muốn gọi người xoa bóp đầu không?"
Lục Kính xua tay: "Không sao, ta nghỉ một lát là khỏi thôi."
Đúng lúc Lục Vân Sơ cũng định về, chào cha một tiếng rồi đứng dậy quay trở về.
Chưa đi được bao xa, trên không bỗng nhiên sấm chớp đùng đùng, bầu trời đen kịt như sắp sập xuống, chớp mắt mưa đã rơi.
Lục Vân Sơ vội vàng chạy vào mái hiên trú mưa.
Cơn mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa rào rào, át cả tiếng người.
Nha hoàn đứng dưới mái hiên, lớn tiếng nói: "Tiểu thư, chi bằng vào trong ngồi một lát, chờ mưa tạnh rồi về."
Màn mưa giăng kín tầm mắt phía trước, khiến người ta thở không ra hơi. Mưa to như vậy, chiếc ô dầu mỏng manh làm sao chịu nổi, Lục Vân Sơ gật đầu nói: "Thôi được rồi."
Lục Vân Sơ vào phòng ngồi một lúc, mưa không những không nhỏ mà còn càng dữ dội hơn, trời tối hẳn, trong phòng không thắp đèn không thấy rõ gì cả.
Thấy Lục Vân Sơ liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nha hoàn lo lắng hỏi: "Tiểu thư có chuyện gì gấp sao?"
Lục Vân Sơ lắc đầu, nàng chỉ đang nghĩ Văn Triển dậy chưa.
Nếu hắn tỉnh lại, nhìn thấy mảnh giấy trên đầu giường nhất định sẽ đoán được hiện giờ nàng đang ở chỗ cha, bị mưa bão giữ chân. Cho dù không nhìn thấy mảnh giấy, đi ra ngoài hỏi nha hoàn cũng biết ngay thôi.
Nha hoàn rót một tách trà nóng cho Lục Vân Sơ, cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, mưa từ ngoài cửa sổ tạt vào làm ướt cả nền rồi, có cần đóng cửa sổ lại không?"
Dù bàn cách cửa sổ một khoảng, Lục Vân Sơ vẫn cảm nhận rõ hơi ẩm của mưa tạt vào: "Đóng lại đi."
Nha hoàn gật đầu, đi về phía cửa sổ.
Vừa chạm tới cửa sổ, nha hoàn hoàn bất ngờ hét lên một tiếng, khiến Lục Vân Sơ suýt làm rơi chén trà.
Ý thức được sự lỗ mãng của mình, nha hoàn lập tức quỳ xuống xin lỗi, hình như nàng ấy đã bị hoảng sợ đến nói không rõ ràng.
"Mau đứng lên, có chuyện gì vậy?" Lục Vân Sơ hỏi.
Nha hoàn lắc đầu: "Dạ thưa tiểu thư, hình như nô tỳ thấy trong mưa gió có… có một người đang đứng ạ." Mưa gió thế này, trừ phi là kẻ ngốc thì ai lại ra ngoài đó chứ. Nha hoàn chắc chắn mình không nhìn lầm nên vô thức liên tưởng đến những truyền thuyết dân gian rùng rợn.
Lục Vân Sơ vốn là người can đảm, chắc chắn không sợ mấy chuyện đó nhưng nghe nha hoàn nói thế thì nàng cũng biến sắc.
"Không thể nào…" Nàng đứng dậy, nhanh chóng bước đến bên cửa sổ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mưa không có ai, nhưng Lục Vân Sơ trực giác có chút bất an, vội vàng đi về phía cửa, vừa mở cửa, "xoạt" một tiếng, cuồng phong cuốn theo nước mưa tạt thẳng vào mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK