Những buổi tiệc như thế này, thức ăn đều được nấu sẵn từ trước, mà giờ khai tiệc lại sớm muộn khác nhau, nên đầu bếp chỉ có thể giữ ấm món ăn để chờ gia chủ gọi, vì vậy hương vị món ăn giảm đi rất nhiều.
Lục Vân Sơ nếm thử một miếng thịt dê nướng, thịt hơi nguội, lại nặng mùi hôi, gia vị cũng ít, không có linh hồn ẩm thực là thì là, nàng nuốt vội xuống rồi mở hộp cơm của mình ra.
Hôm nay nàng nghĩ cả ngày xem nên mang gì đi, cuối cùng quyết định làm một bát lẩu cay cốt xương. Lẩu cay thường được gắn với những quán ven đường, bị gán cho cái mác rẻ tiền. Người lớn tuổi cứ nghe đến ba chữ "lẩu cay" là liền buột miệng thêm ba chữ "không sạch sẽ". Nhưng đối với Lục Vân Sơ, lẩu cay đúng là một anh hùng lao động thầm lặng trong giới ẩm thực.
Muốn làm món lẩu cay ngon tuyệt đỉnh thì rất khó, nhưng muốn làm dở cũng không hề dễ dàng. Quan trọng nhất là, vạn vật đều có thể cho vào lẩu, chỉ cần cho rau thịt mình muốn ăn vào nồi lẩu, đun sôi lên, chỉ cần một cái bát là có thể thoải mái tận hưởng hương vị phong phú như mâm cỗ Mãn Hán Toàn Tịch.
Cái tên lẩu cay có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, đi về phía Bắc, trải qua sự cải biến khôn ngoan của những người lao động, hương vị đã hoàn toàn thay đổi. Nếu không ăn được cay quá, sẽ dùng nước cốt xương heo làm nước dùng, thịt gà để tăng hương vị; khi trời lạnh dễ nguội, sẽ rưới một lớp dày sốt mè sền sệt lên trên, giữ cho nước dùng được nóng.
Lục Vân Sơ mở nắp hộp, một mùi thơm nồng nàn lan tỏa ra.
Mọi người trên bàn đều nhìn nàng với ánh mắt kì lạ, nghe nói sau khi bị bắt gặp vụng trộm, Lục Vân Sơ đã trở nên điên điên khùng khùng, bây giờ xem ra đúng là bệnh không nhẹ.
Lục Vân Sơ tất nhiên hiểu ý nghĩa của những ánh mắt đó, nhưng nàng chẳng bận tâm, những người này chỉ là NPC không có suy nghĩ độc lập, nếu nàng cũng hoà nhập vào bối cảnh, ngoan ngoãn làm một nền tảng, làm khổ cái dạ dày của mình, thì mới đúng là có bệnh.
Kể cả nếu có một ngày chạy theo cốt truyện gặp phải người chết, chỉ cần đến giờ cơm, nàng vẫn có thể móc đồ ăn ra rồi xì xụp ăn.
Nàng gọi nha hoàn đến múc cho Văn Triển một bát nhỏ, đợi nha hoàn đặt bát trước mặt Văn Triển rồi mới tự mình múc một bát, cúi đầu ăn.
Nàng gắp một viên cá, thổi phù phù vài cái.
Cách bức bình phong, Văn Triển nhìn nàng, bỗng nhiên cầm đũa lên, học theo động tác nàng gắp viên cá viên, thổi phù phù vài cái.
Cá viên làm từ cá tươi sống nhảy tanh tách là ngon nhất, không giống như thời hiện đại thêm một đống bột năng và chất tăng vị, cắn một miếng, vị cá tươi thuần khiết lập tức tràn ngập khoang miệng, như ngay lập tức bị kéo đến bờ biển ngập tràn ánh nắng.
Cá viên cũng chia làm nhiều loại, có loại dai giòn sựt sựt, có loại giòn tan mềm mại, cũng có loại mềm mại như đậu hũ. Ví dụ như cá viên làm từ bụng cá và mỡ heo trộn lẫn, trắng trẻo, mềm mại, ngon ngọt không ngấy, chạm vào răng liền tan ra, khiến người ta tâm tình đại hảo.
Nàng ung dung tự tại ăn, khiến cả bàn người đều ngẩn ra nhìn nàng, éo le thay đồ nàng ăn nhìn lộn xộn một bát lớn, chẳng hề tinh xảo, nhưng mùi vị thật sự hấp dẫn, cứ chui thẳng vào mũi người ta.
Lục Vân Sơ vừa ngẩng đầu, những người đang quan sát nàng lập tức thu hồi ánh mắt, giả bộ như đang trò chuyện vui vẻ.
Nàng lười nói chuyện với NPC, đang định xem trên bàn có nguyên liệu quý hiếm nào thì khóe mắt liếc thấy Liễu Tri Hứa.
NPC không quan trọng, nhưng nữ chính quan trọng nha!
Nàng nháy mắt với Liễu Tri Hứa: "Ăn chút không?"
Liễu Tri Hứa lại bắt đầu trầm tư. Nhưng nàng ấy chưa kịp nghĩ ra điều gì thì đã bị mùi hương lôi kéo.
Nàng ấy xuất thân cao quý, được nuông chiều từ nhỏ, ở địa phương này xem như nửa vị công chúa, từ nhỏ đến lớn tham gia yến tiệc, chưa từng một lần nào là vì ăn uống. Trọng điểm của yến tiệc không phải là ăn, nàng sỹ cho rằng đó là điều mọi người đều công nhận, vì vậy từ lúc ngồi vào bàn nàng ấy chưa từng động đũa.
Giờ Lục phu nhân hỏi nàng sỹ như vậy là có ý gì?
Nàng ấy chưa kịp nghĩ ra đáp án, thân thể đã thành thật gật đầu.
Vì thế Lục Vân Sơ lại chia cho nữ chính đại nhân một bát.
Liễu Tri Hứa mặt hơi đỏ, nhưng bụng đói, thật sự không nhịn được. Trong lòng nàng ấy không ngừng an ủi bản thân, biết đâu đây là quy củ của nơi này, cũng không đến mức thất lễ.
Lục Vân Sơ gắp cho nàng ấy vài sợi mì, mì nằm dưới đáy bát, thấm đẫm nước dùng, bị tương mè hòa quyện thành một khối, khuấy lên dính dính.
Sợi mì phủ đầy nước dùng và tương mè ăn vào mềm mại, hương thơm của ngũ cốc từ mì chính là nền tảng, mang theo hương vị phong phú của tất cả các nguyên liệu, có thể nói là tập hợp của mỹ vị, chưa kịp nhai kỹ đã không nhịn được nuốt xuống, hơi nóng lan tỏa đến tận dạ dày.
Danh Sách Chương: