Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Giờ được rồi đấy."
Thế là Văn Triển tận tâm tận lực xoa bóp vai cổ cho nàng, lực đạo rất đều, hoàn toàn không lúc nhẹ lúc mạnh, chỉ là càng về sau càng run dữ dội, cho dù đang dùng sức, Lục Vân Sơ vẫn cảm nhận được hắn đang run.
Nàng bật cười: "Chàng run cái gì?"
Văn Triển đương nhiên sẽ không trả lời nàng. Nàng quay đầu lại, thấy Văn Triển đang nghiêng đầu, không dám nhìn về phía này, quỳ bên mép giường, lặng lẽ đổi tay.
Giờ thì không run nữa, nhưng thời gian dài ra, lại không giữ được ổn định.
Lục Vân Sơ buông tha hắn: "Thôi được rồi, vậy đi."
Văn Triển lập tức đứng dậy, chạy như bay ra khỏi phòng.
Vừa ra ngoài lại chạy vội vào, bưng chậu đồng lên, cuống cuồng bỏ chạy.
Văn Triển lấy nước, dùng tro cỏ cây rửa sạch rượu thuốc nhờn dính, nhưng rửa thế nào cũng không rửa được cảm giác ngứa ngáy tê dại trong lòng bàn tay, giống như bị lửa l.i.ế.m qua, vừa nóng vừa rát, ngay cả sức nắm c.h.ặ.t t.a.y cũng không có.
Rượu thuốc gì lạ vậy, sao dược tính lại kỳ quái như thế.
Hắn lẩm bẩm trong lòng một hồi, ngâm tay vào nước lạnh một lúc, vẫn không thể loại bỏ được cảm giác nóng tê tê đó, đành bất lực trở về phòng.
Lục Vân Sơ đã ngủ rồi, nằm quay mặt vào tường, chỉ thấy một bóng lưng.
Văn Triển bỗng thở phào nhẹ nhõm, khẽ cởi áo ngoài, lén lút leo lên giường, nằm sát mép giường ngủ.
Giường khách điếm quá hẹp, dù hắn nằm sát mép giường, vẫn cảm nhận rõ ràng Lục Vân Sơ đang ngủ bên cạnh.
Trái tim hắn bồn chồn không yên, tay lại bắt đầu khó chịu, hắn vội vàng đưa tay lên ấn vào ngực, để hai thứ không nghe lời kia yên tĩnh lại.
Lục Vân Sơ trở mình, đầu cọ vào lưng hắn.
Văn Triển vẫn còn đang ngơ ngác tự hỏi tại sao mình lại trở nên kỳ quái như vậy, đột nhiên cảm nhận được nàng đến gần, vội vàng giữ vững, suýt chút nữa rơi xuống giường.
May mà không ngã xuống giường, nếu không nàng tỉnh lại, không biết lại cười nhạo hắn thế nào.
Không đúng… không thể nói như vậy, nói như vậy có vẻ nàng hơi hư hỏng.
Nàng mới không hư hỏng đâu. Văn Triển nghĩ đến lúc nàng bôi thuốc cho mình, mặt tự nhiên đỏ bừng lên, luôn cảm thấy trải qua chuyện hôm nay, nghĩ đến hai chữ "bôi thuốc" liền không còn giống như trước nữa.
Hắn cũng không rõ khác biệt cụ thể ra sao, chỉ có thể liên tục nắm chặt tay, lúc thì trầm tư suy nghĩ, lúc thì ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc thì lại cảnh giác với người phía sau, đề phòng nàng ngủ tướng xấu mà dính sát vào người mình.
Cứ như vậy, nàng thức trắng đêm, mãi đến khi bình minh ló dạng mới mơ màng nhắm mắt lại.
Lục Vân Sơ tỉnh dậy phát hiện Văn Triển cuộn tròn người lại, trông có vẻ rất lạnh. Nàng không đánh thức hắn, nhẹ nhàng vén chăn lên, bước qua người hắn xuống giường.
Đến khi điểm tâm làm xong rồi mà Văn Triển vẫn chưa dậy.
Lục Vân Sơ nghĩ đêm qua hắn bị cảm lạnh, có chút lo lắng, bưng điểm tâm vào phòng.
Văn Triển không cần ngủ nhiều, nhưng tối qua suy nghĩ lung tung cả đêm, nên một hai canh giờ này ngủ rất say.
Tư thế ngủ của hắn cũng giống như tính cách, rất nghiêm tứ, không có động tác nhỏ nào, cũng không có biểu cảm say sưa khi ngủ, chỉ nằm yên lặng ở đó, trông còn có vẻ ít sinh khí hơn ngày thường.
Trời mùa đông thức ăn nguội nhanh, Lục Vân Sơ phải gọi hắn dậy, ăn xong rồi ngủ tiếp.
Nàng cầm chiếc bánh nướng hành mỡ lại gần Văn Triển, rồi đưa bánh lắc lư trước mặt hắn.
Văn Triển bị đánh thức bởi một mùi dầu mỡ thơm mùi hành, hương thơm bất ngờ xộc vào giấc mơ, đầu óc hắn còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã tỉnh giấc.
Hắn mở mắt, ánh sáng chói mắt, không nhịn được nheo mắt lại.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, mùi thơm càng rõ ràng hơn, hắn mơ màng nhìn Lục Vân Sơ đang rút tay về, nàng đang cười tươi.
"Dậy mau, ăn cơm thôi."
Văn Triển lúc mới dậy vẫn còn ngái ngủ, tóc trên đầu hơi rối bù, ánh mắt cũng không còn trong veo, phủ một lớp sương mù, khác hẳn ngày thường.
Hắn chống người ngồi dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng, Lục Vân Sơ bảo hắn dậy, hắn nghe theo mệnh lệnh, vén chăn chuẩn bị đứng dậy.
Lục Vân Sơ vội vàng ngăn lại: "Đi giày vào." Rồi ném y phục lên chăn của hắn.
Văn Triển nhìn chằm chằm vào y phục trên chăn suy nghĩ ba giây, đưa tay ra, lại suy nghĩ ba giây, lắc đầu, lần này cuối cùng cũng tỉnh táo.
Hắn nhanh nhẹn xuống giường mặc y phục rửa mặt, sau khi thu dọn xong ngồi vào bàn thì đã khôi phục như cũ.
Nhưng vì tối qua suy nghĩ quá lâu, trong đầu hắn vẫn còn một mảng mơ hồ, hơi khó chịu.
Bữa sáng hôm nay là tào phớ và bánh nướng hành mỡ, Lục Vân Sơ dậy sớm, loay hoay trong bếp với Ngọc Nương một lúc, tiện thể dạy nàng ấy một vài kỹ năng, coi như là trả học phí vậy.
Văn Triển cúi đầu ăn một cách máy móc, múc một thìa tào phớ trắng mịn, thổi hai cái, đưa vào miệng, tào phớ nóng hổi mặn mà trôi tuột xuống dạ dày, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK