Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi họ ở cạnh nhau, thường là Lục Vân Sơ nói, hắn yên lặng lắng nghe, dùng nụ cười đáp lại. Hôm nay cũng vậy, hai người ngồi song song trên tấm ván gỗ, trước mắt là những dãy núi trùng điệp, đỉnh núi điểm xuyết tuyết chưa tan, dưới ánh nắng ấm áp nhuộm một tầng màu ấm.
"Vừa rồi A Nguyệt tìm ta, muốn ta dạy nàng cách làm đậu." Lục Vân Sơ thủ thỉ: "Ta cảm thấy... vừa kỳ diệu vừa buồn."
Văn Triển hơi nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu, ra hiệu cho nàng nói tiếp.
Lục Vân Sơ lại không biết nói sao, nàng sờ sờ gáy, ậm ờ: "Chỉ là cảm thấy, họ đều rất chất phác, đều đang rất nghiêm túc với cuộc sống."
Văn Triển nghe xong tán thành gật đầu, nhưng không thể hiểu được cảm giác của nàng.
Hắn vỗ vỗ vai nàng, bảo nàng đừng buồn.
Lục Vân Sơ gạt bỏ muôn vàn cảm xúc trong lòng, mỉm cười với Văn Triển, cúi đầu ăn cơm.
Buổi chiều nàng tìm A Nguyệt, ngoài cách làm cơ bản ra, còn tỉ mỉ dạy nàng ấy rất nhiều món ăn đơn giản mà ngon miệng.
A Nguyệt tỏ lòng vô cùng biết ơn, chẳng mấy chốc đã thoải mái trò chuyện với Lục Vân Sơ: "Ta định chờ qua mùa đông, sẽ ra trấn làm ăn buôn bán, kiếm ít tiền, để bọn trẻ không phải suốt ngày ăn cơm độn đậu nữa."
Nàng ấy nói xong, ngượng ngùng đỏ mặt, giải thích: "Ta biết kiếm tiền không dễ dàng gì, chỉ là muốn thử xem sao. Đậu phụ ở trấn bán rất đắt, lần trước đi, nghe giá mà giật cả mình. Chỗ chúng ta không có gì khác, nhưng tay nghề làm đậu phụ thì rất khá. Ngoài ra, ta nghe nói nhà giàu thích ăn sơn hào hải vị, chờ sang xuân, ta sẽ vào núi đặt bẫy săn bắt..."
Nàng ấy vừa chăm chú học hỏi, vừa ríu rít kể về những dự định tương lai, trong lòng Lục Vân Sơ lại càng khó xử.
Trong câu chuyện, A Nguyệt cuối cùng đã không chờ được đến "mùa xuân" trong kế hoạch, cả thôn đều trở thành phông nền cho sự hy sinh vô tội.
Ngoài cách làm đậu, Lục Vân Sơ dồn hết tâm sức dạy A Nguyệt tất cả những gì nàng có thể nghĩ ra được về ẩm thực, từ cách làm tương, nước chấm đến các phương pháp nấu như xào, rán, rim, kho, hầm, đều tỉ mỉ giảng giải vài lần, chỉ mong A Nguyệt không biết chữ có thể nhớ kỹ.
Vài đêm sau, Lục Vân Sơ đang ngủ say, Văn Triển đột nhiên ngồi bật dậy, đánh thức nàng.
Hắn ra hiệu với nàng, ấn ấn góc giường bảo nàng ngủ tiếp, cầm lấy con d.a.o găm trên rương đẩy cửa ra ngoài.
Giấc ngủ của Lục Vân Sơ hoàn toàn tan biến, nàng ngồi dậy, ôm chăn chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, từ xa vọng lại tiếng đao kiếm va chạm, xen lẫn tiếng kêu la đau đớn xé lòng.
Tim Lục Vân Sơ đập thình thịch, đầu óc rối bời, nàng xuống giường, khoác áo ngoài, đẩy cửa nhìn ra.
Nơi này cách cổng thôn không xa, nhưng trời tối đen như mực không nhìn thấy gì cả, nàng chỉ có thể chắc chắn là thị vệ đang canh gác không cho bọn thổ phỉ vào thôn.
Nàng định đợi Văn Triển và thị vệ trưởng trở về, không ngờ người đầu tiên chờ được lại là A Nguyệt y phục xộc xệch, tóc tai rối bù, thấy Lục Vân Sơ liền thở phào nhẹ nhõm, hổn hển nói: "Cô nương không sao là tốt rồi. Mau, đi theo ta, đi đường sau núi."
Sự hoảng sợ trong mắt A Nguyệt sắp trào ra, Lục Vân Sơ sờ sờ đầu nàng ấy: "Đường sau núi chắc chắn đã bị chặn rồi, ngươi không nghe thấy tiếng la hét sao?"
Nước mắt A Nguyệt lập tức tuôn rơi: "Ta không biết, ta vừa nghe thấy động tĩnh liền lập tức đến tìm cô nương. Vậy, vậy..."
Lục Vân Sơ vội vàng an ủi: "Nhà sau thôn cũng có người của ta, hẳn là không sao đâu."
A Nguyệt lúc này mới yên lòng, không kịp nói thêm gì, chạy về phía sau thôn để xác nhận mọi người an toàn.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, gió lạnh thổi tê tái mặt Lục Vân Sơ, tiếng la hét c.h.é.m g.i.ế.c mới dần tan.
Văn Triển đi tới trước, m.á.u me be bét quanh người, nét mặt vẫn bình thản.
Thấy nàng đứng bên ngoài, hắn cau mày không đồng tình, bước nhanh tới muốn nàng vào nhà.
Khi sắp đến gần nàng, hắn chợt dừng bước, nhận ra mình bê bết máu, không nên lại gần.
Hắn chỉ vào trong nhà, ý bảo nàng vào trong.
Lục Vân Sơ lại đột nhiên tiến lên, Văn Triển chưa kịp lùi lại đã bị nàng nắm lấy tay.
"Chàng có bị thương không?"
Văn Triển lắc đầu.
"Thị vệ thì sao?"
Hắn cau mày, gật đầu nặng nề.
Tay hắn lạnh ngắt, trên người nồng nặc mùi m.á.u tươi, Lục Vân Sơ muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thở dài: "Chàng vào thay y phục trước đi, hơ ấm người đã, đợi mọi người ổn định lại rồi hãy đun nước nóng tắm rửa."
Văn Triển gật đầu, hiện tại không phải lúc nói chuyện.
Hắn vào nhà, thị vệ trưởng cũng nhanh chóng đi tới.
"Mọi người bị thương nặng không?" Câu đầu tiên Lục Vân Sơ hỏi chính là về thương thế.
"Không nặng lắm, nhưng vết thương lần trước chưa lành, giờ lại thêm vết thương mới, đám người này không phải hạng dễ đối phó, lần sau gặp lại…"
Hắn ngập ngừng.
Lúc này trong thôn dần dần sáng đèn, đám nữ nhân hài tử trốn trong nhà nãy giờ ra hỏi han tình hình, biết đã thoát khỏi đại nạn, liền quây quần lại, chắp tay khấn vái tạ ơn trời đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK