Văn Triển nghe rất chăm chú.
"Khi thành hôn, nam nữ sẽ trao nhau nhẫn. Đeo nhẫn vào tay đối phương, thể hiện trước sự chứng giám của thần linh, hứa hẹn cho đối phương tình yêu trọn đời trọn kiếp và sự đồng hành không rời bỏ." Nàng nói: "Ta không có kim cương, nên chỉ có thể dùng cành hoa đầu tiên của đầu xuân làm nhẫn. Kim cương tượng trưng cho sự vĩnh cửu không đổi, nhưng hoa đầu xuân lại mang sức sống, hy vọng và vẻ đẹp sắp tới, ta nghĩ rất hợp với chàng."
Văn Triển yên lặng chăm chú lắng nghe, ngón tay hắn khẽ run rẩy, chỉ đơn giản như vậy đã cảm động.
Mắt hắn cay cay, nhưng thật sự rất vui, vô cùng vui sướng.
"Ừm... Quê ta có một nghi thức gọi là cầu hôn, tương tự như cầu thân, nhưng nữ với nam, nam với nữ, hoặc nam với nam, nữ với nữ đều được, chỉ cần là người trong lòng mình yêu thương, nguyện cùng chàng/nàng bên nhau trọn đời, sẽ dâng lên chiếc nhẫn cầu hôn."
Văn Triển ngước lên, trong mắt ánh lên tia nước.
"Văn Triển, quãng đời còn lại chúng ta hãy sống thật tốt. Số phận đã nợ chàng rất nhiều, ta sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho chàng."
Văn Triển hít một hơi thật sâu, để ngăn mình không kìm được nước mắt. Hắn không hiểu cảm xúc này là gì, hắn thực sự mừng rỡ, tâm hồn lâng lâng.
Lục Vân Sơ nói, tương truyền ngón áp út có sức mạnh của thần Mặt Trời, hắn cảm nhận được.
Tình yêu như ánh dương, xua tan nỗi cô độc trong vực sâu thăm thẳm, mang đến hơi ấm, mang đến sự sống và hy vọng.
Hắn đứng dậy, hôn Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ cười: "Như vậy lại trùng hợp với trình tự nghi thức rồi."
Văn Triển chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón tay mình, làm thành một vòng tròn, chỉ vào ngón tay nàng, ý là: Ta cũng muốn đeo nhẫn cho nàng.
Lục Vân Sơ cười nói: "Hết rồi, chỉ có một bông hoa này thôi."
Văn Triển rất tiếc nuối.
Hắn lại nghĩ đến một vấn đề, hơi hoảng hốt, chui vào xe ngựa lấy giấy bút ra: Hoa sẽ héo, cành sẽ khô mục, phải làm sao đây?
Lục Vân Sơ không nhịn được cười thành tiếng, nàng chỉ là nhất thời nảy ra ý làm một chiếc nhẫn hoa, cũng không phải bảo vật gì, không đến mức như vậy.
Nàng giữ lấy bàn tay đang vội vàng viết chữ của Văn Triển, nâng mặt hắn lên, áp nụ cười của mình vào trước mặt hắn, trán chạm trán.
"Chuyện này thì sao, xuân sắp đến, khi đó hoa nở rộ khắp trời, còn lo không có hoa sao? Hoa hôm nay tàn, thì ngày mai lại hái; hoa năm nay tàn, thì đợi năm sau năm sau nữa. Quãng đời còn lại còn dài, mùa xuân vô tận."
Hai người yên lặng ngắm hoàng hôn, cho đến khi ánh vàng cuối cùng biến mất.
Lục Vân Sơ tựa vào vai Văn Triển, nắm lấy cổ tay hắn lắc lư: "Chúng ta bây giờ mới thật sự là phu thê rồi đúng không?"
Văn Triển lắc đầu, nghĩ đến chuyện trước khi nàng đến.
Hắn thuận theo sự sắp đặt của số phận buông xuôi, sau khi bị phát hiện ở chung phòng với người khác, liền ý thức được câu chuyện phía sau. Bọn họ dĩ nhiên là không bái đường thành thân, "Lục Vân Sơ" sau khi dọn vào, mỗi ngày ngoại trừ việc đi tìm Văn Giác dây dưa, thời gian còn lại chính là lặp đi lặp lại việc hành hạ hắn một cách máy móc.
Hắn không hề nghĩ đến việc phản kháng, chỉ thờ ơ chờ đợi sứ mệnh của mình hoàn thành.
Cho đến khi Lục Vân Sơ xuất hiện.
Hắn viết trên tay nàng: Chúng ta còn chưa bái đường thành thân.
Lục Vân Sơ ngẩn người, bái đường thành thân gì chứ, quá rườm rà, nếu đã yêu nhau, có hay không những thứ này cũng không quan trọng. Nhưng Văn Triển đã nhắc đến, nàng liền thuận theo trêu chọc: "Bây giờ mới nhớ ra à, vậy chúng ta giờ tính là gì, sớm đã hành sự phu thê rồi."
Văn Triển lộ vẻ mặt ngây ra rồi lại luống cuống, cau mày khổ sở nhìn Lục Vân Sơ, ra vẻ không biết làm sao mới phải.
Lục Vân Sơ cười ha hả, nói thật, mỗi một bước tiến triển thực chất của hai người đều là do nàng thúc đẩy, cho nên đúng ra là nàng phải bù cho Văn Triển một cái hôn lễ mới phải.
Nàng bò dậy, chui vào trong xe ngựa: "Vậy thì chờ gặp phụ thân ta rồi hãy nói."
Văn Triển theo nàng đi vào xe ngựa, nghe vậy thì cả người cứng đờ, rõ ràng còn lâu mới gặp phụ thân của Lục Vân Sơ, mà hắn đã bắt đầu căng thẳng rồi.
Hắn mím môi, cụp mắt, vẻ mặt u ám.
Lục Vân Sơ trải xong đệm, nghiêng đầu nhìn sang, thấy hắn kỳ quặc, bèn hỏi: "Chàng sao vậy?"
Văn Triển cầm lấy giấy bút: Chúng ta nhất định phải gặp tôn phụ của nàng sao?
"Đương nhiên." Lục Vân Sơ gật đầu. Tuy hai đời trước phụ thân của nguyên thân luôn là một NPC, cần mẫn diễn vai phản diện ngu ngốc trong sách, cũng không có giao lưu thực sự nào với nàng. Nhưng nhân vật sẵn sàng liều mạng báo thù vì nữ nhi này thực sự đã sưởi ấm nàng, cho dù ông là một NPC không có ý thức tự chủ, nàng cũng muốn dẫn Văn Triển đến cho ông xem.
Huống chi hiện tại mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, biết đâu trong những năm tháng dài đằng đẵng về sau, sẽ có một ngày ông sinh ra ý thức tự chủ thì sao.
Danh Sách Chương: