Lục Vân Sơ đẩy cửa ra ngoài, điều đầu tiên nhìn thấy chính là cảnh tượng này, trên mặt hiện lên ý cười, quay đầu nói với Văn Triển: "Cuộc sống thôn quê thế này cũng không tệ nha."
Văn Triển đi theo ra ngoài, ánh mặt trời chiếu lên mặt, hắn bất giác nheo mắt, khóe miệng nhếch lên.
Thấy Lục Vân Sơ ra ngoài, A Nguyệt không biết từ đâu xuất hiện, cẩn thận hỏi: "Quý nhân muốn dùng gì cho bữa điểm tâm ạ? Trong thôn còn một con heo, nếu quý nhân muốn ăn thịt, chúng ta sẽ làm thịt nó ngay bây giờ."
Lục Vân Sơ nhìn trời, bây giờ cũng không còn sớm nữa: "Ta ăn đại chút gì cũng được, đến trưa hãy nhóm lửa nấu cơm. Còn việc làm thịt heo..." Nàng nhìn A Nguyệt, thấy trong mắt nàng ấy toàn là mong đợi, liền nói: "Làm thịt đi." Họ nuôi heo cũng không ăn, cuối cùng cũng đưa lên thành bán, chi bằng bán cho Lục Vân Sơ, khỏi phải chạy vạy, lại còn được thêm chút tiền.
Sắp làm thịt heo rồi, cả thôn bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.
Lục Vân Sơ bị sự náo nhiệt này lôi cuốn, đi theo đoàn người về phía trước, sau đó bị tiếng heo kêu thảm thiết làm cho chùn bước, lặng lẽ quay trở lại.
Văn Triển đứng ở cửa đợi nàng, thấy nàng trở về, trên mặt lộ ra ý cười như đã "lường trước được".
Lục Vân Sơ bất đắc dĩ nhún vai, đang định nói gì đó thì thị vệ trưởng đi tới gọi nàng.
Lục Vân Sơ quay đầu lại, nói nhỏ vài câu với thị vệ trưởng.
Nụ cười trên mặt Văn Triển biến mất, vai rũ xuống, cả hàng lông mày lẫn ánh mắt đều ủ rũ.
Hắn quay về phòng, lấy cuốn thoại bổn làm xáo trộn tâm tư ra, nhét vào tận cùng bên trong xe ngựa.
Nói chuyện với thị vệ trưởng xong, Lục Vân Sơ quay người lại, phát hiện Văn Triển không thấy đâu, tìm xung quanh một hồi, thấy hắn đang nằm cuộn tròn trên xe ngựa, không biết đang nghĩ gì.
Lục Vân Sơ gõ gõ thành xe: "Văn Triển?"
Văn Triển đang suy nghĩ miên man, nàng vừa lên tiếng, hắn giật cả mình, "bịch" một tiếng, đầu đập vào nóc xe.
"Chàng ngồi đây làm gì vậy?"
Văn Triển lắc đầu, tỏ ý không có gì.
Theo cách ứng xử trước đây, Lục Vân Sơ chắc chắn sẽ hỏi cho ra lẽ, nhưng hôm nay nàng chỉ gật đầu, "ừ" một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Văn Triển nhìn theo bóng lưng nàng, dần dần cau mày.
Còn Lục Vân Sơ bề ngoài thản nhiên, vừa quẹo qua góc, lập tức lén lút thò đầu nhìn về phía xe ngựa.
Ngọc Nương nói bước thứ hai là phải "dụ dẫm rồi lại buông", lúc gần lúc xa, khiến hắn cảm thấy không có người bên cạnh lải nhải thì không quen.
May mà có xe ngựa che chắn, Lục Vân Sơ không thấy được vẻ mặt cô đơn trên gương mặt Văn Triển, bằng không nhất định sẽ lập tức đổi sắc mặt, dính sát vào hắn mà nịnh nọt.
Nàng quay trở lại, vừa đúng lúc gặp A Nguyệt.
A Nguyệt có chút ngượng ngùng, nói với Lục Vân Sơ: "Quý nhân, gạo trắng chúng ta tích trữ không đủ rồi." Thực ra cho dù đủ thì cũng không phải là loại mà mấy người Lục Vân Sơ có thể ăn. Vỏ trấu chưa được tách, toàn là gạo tấm gạo cũ.
Lục Vân Sơ hơi sững người: "Trên xe ngựa của chúng ta có, không cần lo lắng."
A Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thị vệ trưởng dúi cho nàng ấy một cục bạc lớn, khiến nàng ấy sợ hãi, lo lắng hầu hạ không chu đáo.
Nàng ấy nở nụ cười, đi về phía khoảng đất trống bằng phẳng trong thôn, Lục Vân Sơ đi bên cạnh nàng ấy, cùng nàng ấy trò chuyện: "Các ngươi ngày thường đều ăn gì?"
"Cơm đậu nành." A Nguyệt đáp.
Vừa hay đi đến khoảng đất trống, chỉ thấy trên đất phơi đầy đậu đủ màu sắc.
"Các ngươi ngày thường đều ăn những thứ này sao?"
"Sẽ trộn thêm gạo vào."
Lục Vân Sơ gật đầu, thuận miệng nói: "Ngươi có biết đậu có rất nhiều cách chế biến không? Vỏ đậu, đậu hũ non, đậu phụ, đậu khô... Phương pháp nấu nướng khác nhau thì hương vị cũng khác nhau, ví dụ như luộc vỏ đậu, xào vỏ đậu, chiên vỏ đậu, kho vỏ đậu..." Nói đến đây, nàng ngưng bặt.
Nàng chỉ thuận miệng nói ra, nhưng đối với A Nguyệt mà nói, không khỏi có chút cảm giác như "Sao không ăn thịt đi".
Nàng quay đầu nhìn A Nguyệt với vẻ áy náy, lại thấy A Nguyệt trợn to mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "Quý nhân thật am hiểu về ẩm thực."
Nàng ấy không giận là tốt rồi, Lục Vân Sơ yên lòng, ngượng ngùng nói: "Không tính là am hiểu, chỉ là tham ăn mà thôi."
A Nguyệt nhìn nàng, do dự một chút, rồi vẫn nuốt xuống lời muốn nói.
Lục Vân Sơ quyết định buổi trưa ăn một bữa ngon, phải chuẩn bị từ sớm. Nàng nói với A Nguyệt một tiếng, A Nguyệt liền dẫn nàng đến nhà có bếp núc tốt nhất trong thôn.
Dặn dò đại nha hoàn và thị vệ đem lương thực trên xe xuống, với sự giúp đỡ của phụ nhân trong thôn, Lục Vân Sơ bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Hấp cơm lên, trong bếp lập tức tràn ngập mùi thơm nồng nàn của gạo, hít một hơi cảm thấy thật hạnh phúc.
Vì Lục Vân Sơ dự định ăn cùng mọi người, nên định làm những món ăn có khẩu phần nhiều, cách làm không quá cầu kỳ, nấu chung một nồi lớn. Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định làm món thịt ba chỉ kho dưa chua với miến.
Danh Sách Chương: