Hắn ta quay đầu nhìn về phía cây cầu, luôn cảm thấy mình nên đến nơi này.
Liễu Tri Hứa rất sợ hắn ta đi tìm Lục Vân Sơ gây chuyện, liền vội vàng nói: "Đừng nhìn nữa, đi thôi."
Văn Giác thu hồi ánh mắt, gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, cùng Liễu Tri Hứa đi về hướng ngược lại với cây cầu chạm khắc.
Đúng lúc này, trên bầu trời phía sau hắn ta bỗng nhiên nở rộ một bông pháo hoa rực rỡ.
Đường phố đông nghịt người trong nháy mắt rơi vào tĩnh lặng, những người đang nói cười, đang bận rộn, đang đi lại bỗng nhiên đổi hướng, như dòng nước chảy va vào đá vụn ven sông, cầm đèn hoa đi về phía cây cầu chạm khắc.
Cốt truyện bắt đầu, giống như một cỗ máy khổng lồ vận hành, to lớn im ắng, mang theo sức mạnh khiến người ta nghẹt thở. Nhưng một đoạn trong đó bị người ta đột nhiên thay thế, bươm bướm vỗ cánh, quân bài domino sụp đổ, tất cả sắp xếp trong chốc lát nghiêng ngã, đột ngột chuyển sang biến số.
Văn Triển nhìn hành động của họ, nhíu mày, muốn kéo Lục Vân Sơ lùi lại nhường đường, lại bị nàng giữ lại.
Trong mắt nàng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, nàng hướng hắn nở nụ cười ranh mãnh và đắc ý.
Bá tánh đi về phía này, nhưng không hề vòng qua bọn họ mà đứng yên trước mặt bọn họ.
Đây là một người thợ rèn, cao to lực lưỡng, trên mặt mang nụ cười chất phác mộc mạc, khi nhìn thấy dung mạo của hai người trước mặt, có một thoáng mê mang, nhưng hắn ta rất nhanh làm theo sự chỉ dẫn trong lòng mình.
Hắn ta cười với hai người: "Chúc sau Tết Nguyên Đán, đại cát đại lợi, vạn sự như ý."
Nói xong, hắn ta cầm đèn hoa trong tay, nhất thời không biết đưa cho ai.
Văn Triển kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Lục Vân Sơ, trong mắt tràn đầy kinh hỉ và khó tin.
Lục Vân Sơ mím môi cười trộm, đẩy hắn một cái ở sau lưng.
Hắn bất ngờ, bước lên nửa bước.
Người thợ rèn liền đưa chiếc đèn hoa tinh xảo trong tay cho hắn.
Văn Triển nhận lấy, cầm đèn hoa, vẫn còn đang ngây người chưa hết kinh ngạc.
Người thứ hai đi tới là một tiểu đồng búi tóc củ tỏi, tiểu đồng nói ngọng chúc: "Chúc thân thể an khang, năm năm không phiền muộn."
Tiểu đồng nói xong, không đợi Văn Triển phản ứng, liền xâu chiếc đèn hoa nhỏ trong tay vào đèn hoa trên tay Văn Triển, rồi chạy lon ton đi mất.
Người thứ ba đi tới là một lão bà tóc bạc, bà lão mắt kém, nheo mắt cười, giọng nói hòa ái kéo dài: "Chúc bình an hỉ lạc, thân tâm an khang."
Lão bà nói xong, đưa tay ra muốn treo đèn hoa vào phía dưới đèn hoa trên tay Văn Triển, hắn vội vàng cúi người, lúng túng nhận lấy đèn hoa, treo nó dưới đèn hoa lớn.
Lão bà cười càng thêm hiền từ, ánh mắt đảo qua hai người một vòng, gật đầu nói: "Tốt, tốt."
Lão bà chậm rãi rời đi, một tiểu nữ đồng khác lập tức nối tiếp, dùng giọng nói trong trẻo đọc lời chúc.
"Nguyện trên trời dưới trần gian, trọn vẹn niềm vui, năm nào cũng như đêm nay."
…
Đèn hoa trong tay Văn Triển càng xâu càng dài, lấp lánh rực rỡ, xâu xong một chiếc đèn hoa to, lại có người khác đưa đến một chiếc đèn hoa mới.
Hắn đứng trên cây cầu đèn đuốc sáng trưng, nhận những lời chúc phúc chân thành của già trẻ gái trai, cuối cùng tay cầm vài khung đèn to lớn, giống như sắp bị vùi trong ánh đèn ấm áp.
Người cuối cùng dứt lời chúc phúc, Lục Vân Sơ bước lên, trên tay nàng là một chiếc đèn hoa không biết đã lấy từ lúc nào.
Văn Triển nhìn chiếc đèn hoa trên tay nàng, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau.
Vì quá đỗi khó tin, hắn quên mất phải che giấu cảm xúc, sự thiếu tự tin và e dè trong mắt hắn đều hiện rõ mồn một, khẽ gật đầu, nhất thời không dám nhìn thẳng vào nàng.
Nhưng kỳ lạ thay, trong mắt hắn lại tràn đầy nhiệt huyết, một thứ nhiệt huyết vụng về đến khó tả, ngay cả sự sợ hãi và tự ti cũng khó lòng kìm nén nổi.
Trên người hắn chưa bao giờ có cảm giác mâu thuẫn đến thế, vừa lạnh lùng, lại vừa nồng nhiệt.
Lục Vân Sơ cười rạng rỡ hơn cả ánh đèn trần gian, nàng đặt đèn hoa vào tay hắn: "A Triển, sinh thần vui vẻ. Nguyện chàng không còn bệnh tật, cuối cùng cũng được tự do."
Không khí như đột ngột biến mất, Văn Triển thở hổn hển, giống như vì quá vui mừng mà quên thở, lại giống như tiếng nấc nghẹn ngào không thể kìm nén trước cơn chấn động quá lớn.
Trong mắt hắn có ánh đèn, hay là ánh nước.
Hắn cười rất tươi, chưa bao giờ cười tươi như vậy, để lộ hàm răng trắng bóng, trong trẻo như một đứa trẻ.
Hắn gật đầu lia lịa, dùng ánh mắt nói lời cảm tạ không thành tiếng.
Lục Vân Sơ cũng cười toe toét theo hắn.
Đêm đầy sao, nhân gian náo nhiệt.
Khoảnh khắc này, họ không phải là quân cờ bị cốt truyện đè nén đến nghẹt thở, cũng không phải là con rối để mặc số phận sắp đặt.