Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xoẹt" một tiếng, hàn quang loé lên, đoản đao của Văn Giác kề vào cổ họng nàng, giọng điệu quát lớn: "Ngươi đã biết những gì?"
Lục Vân Sơ nhìn hắn chằm chằm.
Tay hắn ta cầm đoản đao gân xanh nổi lên, trong khoảnh khắc càng lúc càng đến gần, nàng cảm nhận được một tia lạnh lẽo nơi cổ họng.
Văn Giác nổi sát tâm.
Lục Vân Sơ còn chưa kịp nghĩ đường lui thì đột nhiên, Văn Giác như bị điện giật, ném đoản đao xuống, ôm đầu đau đớn, sát khí quanh người hắn ta biến mất không thấy tăm hơi.
Hắn ta ôm đầu, đau đến toát mồ hôi hột.
Lục Vân Sơ đưa tay lên cổ họng, vừa rồi cổ bị đoản đao cứa rách da, có m.á.u chảy ra, nhưng vết thương mỏng manh đang từ từ biến mất, chỉ vài hơi thở, vết thương đã không còn dấu vết.
Nàng toàn thân lạnh toát, nhặt đoản đao dưới đất lên, bước về phía Văn Giác.
Văn Giác ngẩng đầu, định lấy đoản đao lại, bị Lục Vân Sơ một đao cứa vào lòng bàn tay.
Hắn ta kêu lên một tiếng đau đớn, đứng dậy nắm lấy vạt áo nàng, hai mắt đỏ ngầu: "Ngươi muốn làm gì! Sao ngươi dám làm——"
Lời hắn ta nói đột ngột dừng lại, nhìn thấy lòng bàn tay mình không hề hấn gì.
"Tại sao, ta cảm thấy…" Hắn ta nhìn lòng bàn tay mình lẩm bẩm: "Ta rõ ràng cảm thấy…"
Lục Vân Sơ bình tĩnh hỏi hắn: "Huynh còn nhớ ta vừa hỏi huynh cái gì không?"
Đầu Văn Giác lại đau lên, hít một ngụm khí lạnh: "Ngươi bảo ta sắm sửa đồ đạc cho dịp tết."
Thì ra là vậy.
Lục Vân Sơ rốt cục hiểu ra mấu chốt.
Cốt truyện sẽ tự động sửa chữa, chưa đến lúc nhân vật bị thương thì nhân vật sẽ không bị thương, vết thương không cần thiết cho cốt truyện sẽ tự động hồi phục. Tương tự, Văn Triển muốn g.i.ế.c nàng nhưng lại không g.i.ế.c được, cũng là bởi vì cốt truyện chưa đến lúc nàng chết.
Vậy những vết thương cần thiết cho cốt truyện thì sao? Những vết thương trên người Văn Triển… Nữ phụ không còn nữa, không ai làm hắn ta bị thương, hắn ta có còn tiếp tục bị thương không?
Lục Vân Sơ cảm thấy mình bỗng nhiên rơi vào một vùng biển sâu, bóng tối bao vây lấy nàng, không thể thở nổi, nàng quay người chạy về phía đường cũ.
Văn Giác đứng ngây người tại chỗ, cơn đau đầu vẫn chưa dứt, hắn ta có chút mơ màng, hoang mang nhìn bóng lưng Lục Vân Sơ lẩm bẩm: "Không đúng, sao nàng lại tới đây, thị vệ chẳng phải bẩm báo nàng bị thích khách đ.â.m trúng lưng trong yến tiệc hôm ấy sao?"
Lục Vân Sơ chạy về viện thì thấy Văn Triển đang làm theo lời nàng dặn, đúng giờ ra phơi nắng.
Ánh nắng ấm áp, hắn bị phơi đến nỗi mơ màng buồn ngủ, mắt gần như không mở ra nổi.
Khóe mắt liếc thấy bóng dáng ai đó chạy về phía mình, hắn mở mắt, thấy là Lục Vân Sơ, vội vàng vịn cột đứng dậy, bước nhanh về phía nàng, ánh mắt đầy quan tâm.
Lục Vân Sơ nhìn hắn chằm chằm, nghĩ đến phán đoán của mình, tâm trạng phức tạp.
Nàng lắc đầu tỏ ý mình không sao, nói với Văn Triển: "Vào nhà thôi."
Văn Triển thấy nàng thật sự không có vết thương nào trên người, thở phào nhẹ nhõm, theo nàng vào nhà.
Lục Vân Sơ hỏi hắn: "Vết thương của chàng sao rồi?"
Văn Triển biết nàng lo lắng, nghiêm túc viết: Đã không sao rồi, ta mỗi ngày đều bôi thuốc.
Lục Vân Sơ nhìn chằm chằm quyển sổ Văn Triển đưa, im lặng hồi lâu, trực giác mách bảo hắn đang nói dối.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Văn Triển: "Văn Triển, chàng có lừa ta không?"
Lông mi Văn Triển run lên, cụp mắt che giấu ánh nhìn.
Lục Vân Sơ đưa tay kéo ống tay áo hắn lên, xem qua cổ tay hắn. Đúng như Văn Triển nói, hắn có bôi thuốc cẩn thận, thuốc bột phủ kín vết thương, không thấy rõ tình hình cụ thể.
Lục Vân Sơ nghĩ ngợi một hồi, nói với Văn Triển: "Cởi y phục ra."
Văn Triển ngẩng phắt đầu, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn.
"Vết thương của chàng chưa lành phải không?" Lục Vân Sơ hỏi.
Văn Triển cúi đầu im lặng.
Lục Vân Sơ hỏi tiếp: "Chàng nói đã bôi thuốc cẩn thận, vậy vết thương trên lưng thì sao?" Nàng nắm lấy ống tay áo Văn Triển, đưa vết thương trên cổ tay cho hắn xem: "Nếu vết thương lành chậm như vậy, thì vết thương trên lưng chắc chắn chưa đến giai đoạn có thể không cần bôi thuốc."
Nàng đứng gần như thế, dù Văn Triển có cúi đầu thế nào, nàng vừa ngẩng lên là có thể thấy sự bối rối trong mắt hắn.
Lục Vân Sơ buông tay áo hắn xuống, nhẹ giọng nói: "Chàng sợ ta lo lắng sao?"
Văn Triển mím môi, vẫn không lấy giấy bút ra, điều này chứng tỏ hắn không muốn trả lời.
Lục Vân Sơ không ép hắn nữa, kéo hắn đi vào phòng trong: "Vào trong đi, trong đó ấm hơn."
Văn Triển đi theo sau nàng, vô cùng bồn chồn.
Nàng đi đến bên giường, nói với hắn: "Cởi ra đi, để ta xem lưng chàng."
Văn Triển không nhúc nhích.
Lục Vân Sơ đến gần, ngón tay chạm vào vạt áo hắn: "Muốn ta tự làm sao?"
Hơi thở Văn Triển lập tức rối loạn, hắn bất an nhìn Lục Vân Sơ, ánh mắt lộ rõ vẻ cầu xin.
"Không sao, để ta xem." Giọng nàng dịu dàng, lời nói như làn gió quấn quanh vành tai hắn, Văn Triển theo bản năng nghiêng đầu, tránh đi cơn rung động bất an đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK