Nàng cảm thấy mình bị đẩy đi về phía nhà bếp, trong đầu nảy ra một ý nghĩ: Mùa đông lạnh giá, đã lâu không gặp Giác ca ca, chắc là mình phải mang cho hắn ta bát canh nóng.
Mới không thèm ở riêng với nam chính cơ!
Lục Vân Sơ vội vàng gọi với theo bóng lưng của Văn Triển: "Văn Triển, đợi chút để ý ta đó, chúng ta cùng ra ngoài nhé!" Giờ Văn Triển đã có thể đi ra ngoài cùng nàng rồi, đi chạy theo cốt truyện cũng không còn cô đơn nữa.
Nàng đến nhà bếp, chẳng muốn nấu món ngon gì cho Văn Giác chút nào, cứ định làm một mớ hổ lốn khét lẹt xem sao, nhưng bị cốt truyện ngăn lại.
Nàng cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều đang bừng bừng khí thế "nấu ăn tận tâm".
Lục Vân Sơ cười khẩy, được thôi, nấu cho tận tâm.
Nàng đi vòng ra nhà kho sau bếp, mở cái vại đã phủ bụi từ lâu, một mùi hôi kỳ lạ lập tức xộc ra.
Hôm trước nàng dùng nước suối ngâm măng tươi rồi cất ở đây, nếu thời gian ngâm ngắn một chút thì măng mới ra lò sẽ không hề hôi, chỉ có vị chua thanh thanh và mùi thơm thoang thoảng, giòn tanh tách, mọng nước.
Thế nhưng, để lâu thì vị chua nhạt đó sẽ dần phát triển theo hướng kỳ diệu, thêm chút mùi ôi thiu đặc trưng, chẳng cần nhiều lắm là mùi đã nồng nặc đến mức lật người.
Đây chính là thứ mùi đặc trưng của bún ốc, mà thứ mùi đó mới là thứ làm cho người ta say mê. Hôi đến độ đũa với nồi dính mùi rồi không tài nào rửa trôi, hôi đến gội đầu xong vẫn có thể phảng phất ngửi thấy đâu đó, hôi đến độ những người mới thử lần đầu phải cố hết can đảm mới bước vào thế giới diệu kỳ ấy.
Có lẽ là bởi vị cay chua thơm lừng sảng khoái, hoặc có lẽ do thứ mùi càng ăn càng nghiện, vị ngon của bún ốc ẩn chứa một nét phóng túng rất riêng, mỗi khi đêm khuya thanh vắng hoặc nhạt miệng quá lâu, luôn nghĩ đến việc lại húp thêm một tô bún ốc nóng hổi đến rớt cả nước mắt nước mũi.
Nhặt ốc từ trong xô hải sản, ninh lửa nhỏ thật lâu, thêm đủ loại đồ ăn kèm, nhìn qua tưởng đơn giản, thực chất ẩn chứa trong đó cả một trời ý tưởng kỳ thú và bí kíp gia truyền của người Liễu Châu để thành bát bún ốc siêu ngon.
Lục Vân Sơ lúi húi cả buổi chiều ở gian bếp, rốt cuộc cũng làm xong nồi bún ốc lớn trước bữa tối.
Nàng múc ra cái nồi nhỏ, đậy chặt vung lại, đặt vào cái hộp đựng thức ăn to nhất rồi xách hai tay đi ra ngoài.
Ra đến cửa nàng gọi Văn Triển một tiếng, Văn Triển lập tức ló đầu từ gian phòng khách ra.
Chưa kịp lại gần Lục Vân Sơ, hắn đã cảm thấy có gì đó sai sai. Hắn cứ nghĩ nàng bận rộn cả buổi chiều trong bếp thì hẳn là đang chuẩn bị bữa tối thịnh soạn nào đó, nhưng sao bây giờ hắn lại ngửi thấy mùi hôi hám thoang thoảng thế này?
Bị cốt truyện thúc đẩy, Lục Vân Sơ vừa đi vừa giải thích với hắn: "Chúng ta đi đưa cơm cho Văn Giác trước, lát nữa quay lại ăn."
Ăn? Ăn cái gì chứ… Văn Triển liếc nhìn hộp đựng thức ăn trong tay nàng, lặng lẽ nuốt nước miếng, không dám hỏi.
Đến cổng sân của Văn Giác, quả nhiên bị chặn lại.
Thị vệ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, vẫn là câu nói cũ, nhưng hôm nay vẻ mặt lạnh lùng đó chẳng được bao lâu đã có xu hướng sụp đổ vì ngửi thấy mùi lạ.
Cốt truyện và ý nghĩ của Lục Vân Sơ trùng khớp, khiến nàng đứng trước cổng hét lớn.
Không bao lâu sau, một tiểu tư chạy đến, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Chủ tử cho nàng vào."
Thế là Lục Vân Sơ xách hộp đựng thức ăn đi vào sân.
Nàng xách hộp đựng thức ăn đi qua, mùi hôi thoang thoảng đó càng rõ rệt hơn, thị vệ lặng lẽ quay đầu lại nhìn bóng lưng hùng hổ và hộp đựng thức ăn quá khổ của nàng, trong lòng có một suy đoán khó tin: Không lẽ vì yêu sinh hận, định vào sân hất thứ đó vào người chủ tử sao…
Văn Giác đang vẽ tranh trong đình, thấy trời sắp tối, liền bảo nha hoàn dọn dẹp tranh vẽ, khóe mắt liếc thấy Lục Vân Sơ đang đi tới, người còn chưa đến trước mặt, hắn ta đã lên tiếng một cách thiếu kiên nhẫn: "Rốt cuộc ngươi còn muốn dây dưa với ta đến bao giờ nữa!"
Lục Vân Sơ uất ức nói: "Trời lạnh, ta chỉ muốn đưa cho huynh bát canh nóng."
Văn Giác lẽ ra phải tiếp tục theo lời thoại, nhưng khóe mắt lại liếc thấy hộp đựng thức ăn khổng lồ trên tay nàng.
Đưa canh nóng vốn là chuyện nhỏ nhặt, một chén canh ngọt nhỏ, bát sứ trắng tinh tế, nghĩ thế nào cũng thấy lãng mạn mơ màng, nhưng đến lượt Lục Vân Sơ thì lại thành ra cái dạng này?
Khóe mắt Văn Giác giật giật, nhất thời quên mất mình định nói gì tiếp theo.
Hai người lúc này đáng lẽ phải cãi vã một hồi, nhưng bị gián đoạn như vậy, cũng không theo cốt truyện nữa.
Văn Giác xoa xoa thái dương, ánh mắt chuyển hướng, bỗng nhiên nhìn thấy Văn Triển đang đứng ở góc khuất.
Hắn ta vô cùng kinh ngạc: "Sao đệ lại đến đây?"
Danh Sách Chương: