Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua lớp vớ trắng có thể thấy, mắt cá chân nàng đã sưng lên rất nhiều.
Lục Vân Sơ chưa kịp phản ứng, vẫn còn đang nói chuyện túi thơm: "Ta sai rồi, ta không có ý định lấy trộm đồ của chàng, thật sự là…"
Chưa nói hết câu, Văn Triển đứng dậy bỏ đi.
Trong lòng nàng "thịch" một tiếng, xem ra lời giải thích này quá ba láp rồi.
Nàng xoa xoa thái dương, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Văn Triển ôm y phục sạch sẽ, khăn tay, cầm theo hòm thuốc đi tới.
Hắn đưa những thứ này cho Lục Vân Sơ, lòng Lục Vân Sơ nhất thời mềm nhũn, thừa thắng xông lên giải thích: "Ta có nỗi khổ tâm, không thể không làm theo hắn, nhưng mà không phải xuất phát từ bản ý của ta, ta sẽ cố gắng——"
Lời chưa dứt, Văn Triển lại bỏ đi.
Dáng vẻ này, không giống người câm, ngược lại giống người điếc.
Xem ra là rất giận rất giận rồi.
Lục Vân Sơ khổ não, bỗng nhiên hắt hơi một cái, đành phải lau khô người, thay y phục trước đã.
Nàng ôm đống đồ này nhảy chân sáo vào phòng trong, mọi thứ xong xuôi hết rồi Văn Triển vẫn chưa xuất hiện.
Chẳng lẽ là trốn trong góc nào đó giận dỗi?
Lục Vân Sơ sờ không ra tính tình của Văn Triển, nếu là giận thì còn đỡ, cùng lắm là không để ý đến nàng, chỉ sợ hắn cảm thấy mình bị phản bội, bóng ma tâm lý càng thêm nặng nề thì phải làm sao?
Không được, phải đi tìm hắn.
Lục Vân Sơ cầm rượu thuốc, đổ lên mắt cá chân, nhăn nhó xoa một hồi, cảm thấy không còn đau lắm, chuẩn bị đứng dậy đi tìm Văn Triển.
Vừa động, Văn Triển đã bước vào phòng trong.
Tay hắn xách theo lồng ấp không biết lấy từ đâu ra, bước nhanh đến bên cạnh Lục Vân Sơ, đặt lồng ấp trước giường.
Lục Vân Sơ ngây ngốc nhìn lồng ấp: "Vừa rồi chàng đi làm cái này à?"
Văn Triển gật đầu, chỉ chỉ tóc nàng.
Tóc Lục Vân Sơ vừa dài vừa dày, dù cho đã dùng khăn lau qua, vẫn ẩm ướt, vào lúc trời thu mưa này, cứ để như vậy rất có thể sẽ bị đau đầu.
Văn Triển ra hiệu cho nàng buông tóc xuống, dùng lồng ấp hong tóc.
Lục Vân Sơ vẫn còn lo lắng chuyện Văn Triển giận, đầu óc chưa kịp xoay chuyển, ngoan ngoãn cúi người xuống.
Văn Triển cong cong khóe mắt, vỗ vỗ mép giường, bảo nàng nằm lên đó.
Lục Vân Sơ hoàn hồn, "Ờ ờ" hai tiếng, lăn qua, nằm trên giường, đầu hướng ra mép giường, buông tóc xuống theo mép giường.
Văn Triển nâng lồng ấp đến gần, vén tóc nàng lên, từng chút từng chút giúp nàng hong khô.
Lục Vân Sơ không nhìn thấy nét mặt và động tác của hắn, chỉ có thể cảm nhận hắn đang dịu dàng vuốt ve tóc mình.
Nàng nhìn chằm chằm trần nhà, cẩn thận dè dặt lần nữa nhắc đến chuyện đó: "Văn Triển, ta có thể giải thích."
Giọng nói vừa dứt, tay Văn Triển ngừng động tác vuốt ve.
A, không nên nhắc đến, lại chọc hắn giận rồi sao?
Lục Vân Sơ đang định lật người bò dậy, bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có xúc cảm mềm mại.
Là Văn Triển nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu nàng.
Trái tim đang bồn chồn lo lắng của Lục Vân Sơ kỳ diệu thay chỉ trong nháy mắt được an ủi.
Nàng vẫn còn chưa hoàn hồn, định bò dậy xem thần sắc của hắn, Văn Triển lại đưa quyển sổ đến trước mặt nàng, cắt ngang động tác của nàng.
—— Ta không giận.
Lục Vân Sơ nhìn chằm chằm vào chữ, không dám tin.
Văn Triển thu hồi quyển sổ, nàng nghe được tiếng bút chạm vào giấy sột soạt.
Quyển sổ lại được đưa đến trước mặt nàng.
Hắn không hề tỏ vẻ chán ghét lại viết một lần nữa: Ta không giận.
Tâm tình Lục Vân Sơ bị sáu chữ này khuấy đảo long trời lở đất.
Nàng nghĩ đến lúc Văn Triển được cứu, nàng vẫn còn đề phòng, Văn Triển lại phản ứng bình thản, giống như con rối không có cảm xúc. Sau đó nàng mang theo thiện ý tiếp cận hắn, hắn cũng không có ý bài xích, hắn vẫn luôn ôn hòa đối đãi với nàng như vậy, chưa từng thay đổi.
Nghĩ đến sự sắp đặt của cốt truyện, trong lòng Lục Vân Sơ chua xót, hắn luôn bị bạc đãi, nhưng hắn chưa từng oán hận, bất bình, ngay cả khi Văn Giác rõ ràng có cầu cạnh hắn, thái độ cũng không biểu hiện ra chút cầu cạnh nào, hắn vẫn điềm tĩnh, dường như tất cả đều chẳng liên quan đến mình.
Vậy còn hai kiếp trước thì sao? Nếu Văn Giác chịu ra tay cứu hắn một phen, nữ phụ còn chút lương tri, không để bệnh tình của hắn thêm trầm trọng, thì hắn đã chẳng rơi vào kết cục bi thảm như thế.
Rõ ràng biết tất cả đều là cốt truyện, nhưng Lục Vân Sơ vẫn phẫn uất không thôi, nàng tức đến suýt khóc, vùng dậy khỏi giường: "Sao chàng có thể không tức giận chứ!"
Văn Triển không ngờ nàng lại phản ứng dữ dội như vậy, tay còn đang giơ giữa không trung chưa kịp rụt về.
Lục Vân Sơ thuận tay túm lấy tay áo hắn: "Chàng phải tức giận mới đúng, tại sao chàng lại không tức giận?"
Nàng vừa áy náy vừa phẫn nộ, giọng nghẹn ngào, dọa cho Văn Triển không dám nhúc nhích, cứng đờ tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK