Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

——Nhưng ta không tìm thấy nàng, ta đã tìm rất lâu.
Văn Triển bỗng nhiên hít thở ngắn, giống như bị nghẹn đến cùng cực, không nhịn được hít sâu một hơi để thở. Dĩ nhiên, cũng giống như nghẹn ngào.
Hắn vội vàng viết: Ngựa chạy rất chậm, tuyết lại quá lớn, che lấp dấu vết…
Chưa viết xong chữ cuối cùng, Lục Vân Sơ đã vòng tay ôm lấy hắn.
Nàng hành động mạnh bạo, gần như nhào vào người Văn Triển, hắn cứng người lại, không dám động đậy, sợ làm đau vết thương trên tay nàng.
"Chàng giỏi quá, tìm được ta nhanh như vậy, cứu ta một mạng." Nàng ghé đầu vào vai hắn, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chàng, A Triển."
"Meo!" Một tiếng kêu giả uy hổ vang lên, thì ra là tia lửa b.ắ.n vào đuôi con mèo nhỏ, khiến nó giật mình nhảy dựng lên, đuôi xù ra như đuôi cáo.
Văn Triển cầm cành cây bất động, cứng đờ như tượng đá, theo bản năng rụt cánh tay và vai lại, để nàng dễ dàng ôm lấy mình hơn, không chạm vào đôi tay đã được băng bó.
Hắn rụt rè như vậy, dường như sợ nàng động vào vết thương, hắn có thể phối hợp nhường nhịn vô điều kiện, cho đi mà không cần nhận lại.
Lục Vân Sơ cọ cọ vào vai hắn: "Thật mà." Nàng nghiêm túc nói lời cảm ơn, giấu kín sự thay đổi của số phận không thể nói ra trong lời nói: "Ta suýt nữa thì gãy chân, đau lắm. Lại còn là ngày tuyết rơi, m.á.u chảy ra tuyết nhanh chóng đóng băng, vừa lạnh vừa đau."
Hơi thở của Văn Triển trở nên rất nhẹ, lông mi run lên không ngừng.
"Vậy nên, chút thương tích này không là gì cả." Nàng cười nói: "Đừng giận nữa."
Tiếng cười hời hợt của nàng khiến Văn Triển đột nhiên quay đầu nhìn nàng. Hắn nhíu mày, trừng mắt, khóe miệng cũng mím chặt, ra vẻ tức giận.
Nhưng trong mắt lại đẫm lệ, khóe mắt còn hơi đỏ, hơi thở cũng rất loạn, nín thở, vừa buồn vừa tủi thân, phồng má lên, không biết đang dỗi ai.
Ôi chao. Lục Vân Sơ thầm kêu lên trong lòng, không thể nào, chuyện này... không đến mức đó chứ.
Chỉ là suýt nữa thì gãy chân thôi, nếu hắn biết hai kiếp trước nàng không chỉ gãy chân, mà còn hai lần bị b.ắ.n chết, vậy có phải sẽ đau lòng đến phát khóc không.
Chỉ liếc nhìn một cái, Văn Triển liền quay đầu đi, cụp mắt xuống, nhìn xiên xuống đất, che giấu cảm xúc ướt át trong mắt.
Cái dáng vẻ này thật là... quá đáng, Lục Vân Sơ thầm chửi thề trong lòng.
"Ai da!" Nàng giả vờ mất thăng bằng, tay vẫn vòng quanh người hắn, mượn lực nhào về phía trước, đột nhiên áp mặt vào má hắn.
Hun hun!
Không phải nàng không đủ kiên định, tư tưởng sa sút, lắm mưu mô chước quỷ muốn hun hun, mà là sức cám dỗ quá mạnh!
"U meo!!" Một tiếng tru vang lên, gió tuyết bên ngoài đột nhiên mạnh lên thổi tia lửa vào đuôi con mèo, làm cháy một dúm lông, khiến nó giật mình nhảy dựng lên, vùng vẫy giữa không trung, rơi xuống đất lăn một vòng, lông xù lên như con cừu.
Nó rụt cổ lại, cảnh giác đánh hơi không khí, sợ ngọn lửa vừa l.i.ế.m mình lại vọt ra l.i.ế.m thêm lần nữa.
Cả người căng cứng, cố tỏ ra bình tĩnh, khí thế hung hăng—— giống hệt Văn Triển lúc này.
Cơ thể Văn Triển dần dần thả lỏng.
Lục Vân Sơ áp mặt vào xong liền rời khỏi hắn, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy hắn.
Đầu ngón tay hắn cầm cành cây vì dùng sức mà trắng bệch, nhưng dần dần, màu trắng bệch chuyển sang màu hồng nhạt, lan đến cổ cũng nhuốm một tầng màu khói.
May mà trời lạnh, hắn mặc nhiều áo, bọc kín người, không để lộ làn da trắng hồng.
Hắn rất muốn mở miệng nói, để Lục Vân Sơ đứng dậy, hoặc là để nàng đứng vững, hắn tự mình đứng dậy.
Thế nhưng hắn không thốt nên lời, chỉ biết nín nhịn, dùng cành cây vẽ vài đường xuống đất ra vẻ sốt ruột.
Thấy dáng vẻ sốt sắng của hắn, Lục Vân Sơ tự cảm thấy mình thật hư hỏng, nhưng nàng vẫn không muốn đứng dậy. Nàng chuyển chủ đề: "Tối qua chàng bế ta đến cái miếu hoang này hả?"
Văn Triển gật đầu.
Vậy là qua đêm ở đây rồi. Lục Vân Sơ hỏi: "Chàng chỉ có một cái áo choàng, toàn bộ dùng để đắp cho ta, chàng không lạnh sao?"
Lúc nàng nói chuyện bình thường sẽ làm Văn Triển phân tâm, hắn không còn ngẹn ngào nữa, cụp mắt, nghiêm túc viết: Không lạnh, có đống lửa.
Lục Vân Sơ nhìn đống cỏ mềm mại dưới thân mình, lại nhìn tấm thảm cầu nguyện rách nát bên đống lửa, kinh ngạc nói: "Đêm qua chàng không ngủ à?"
Văn Triển gật đầu.
"Ngồi bên đống lửa cả đêm?"
Hắn tiếp tục gật đầu.
Lục Vân Sơ á khẩu, không nhịn được dụi vào vai hắn: "Chàng làm sao vậy, suốt ngày hành hạ thân thể mình."
Văn Triển lại cứng đờ, nhưng không phải kiểu cứng đờ xù lông, thân thể hắn cứng đờ, nhưng đầu ngón tay lại mềm nhũn, suýt chút nữa thì không cầm nổi cành cây.
Con mèo hoang xù lông bên cạnh cuối cùng cũng yên lặng, cuộn tròn lại ngủ, l.i.ế.m đầu đuôi, phát ra tiếng gừ gừ hạnh phúc.
Lục Vân Sơ vẫn đang đợi câu trả lời của Văn Triển, thấy hắn không nhúc nhích, bèn hắng giọng nhắc nhở: "Hửm?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK