Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn luống cuống lau sạch cho nàng, cúi đầu thấp hơn nữa.
Hắn hít sâu vài hơi, chậm rãi ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lục Vân Sơ.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, ánh mắt chất chứa nỗi đau buồn dày đặc nhưng kiềm chế, hàng mi khẽ rung, một giọt lệ lăn dài trên má, lưu lại một vệt nước mờ nhạt.
Lục Vân Sơ lần đầu tiên bị người ta nhìn bằng ánh mắt như vậy, đến nói cũng không nên lời.
Ánh mắt hắn chứa chan nỗi xót xa, lại có thể chạm đến tận đáy lòng người, chỉ nhìn một cái, nỗi đau khổ nén chặt ấy khiến trái tim nàng thắt lại.
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt Lục Vân Sơ, dù cố gắng kiểm soát, bàn tay vẫn run rẩy.
—— Xin lỗi.
Hắn dùng khẩu hình nói.
Lục Vân Sơ không hiểu, chỉ biết nhìn hắn với vẻ bối rối và hoang mang.
Hắn hít sâu một hơi, suýt chút nữa thì không kìm nén được tiếng nghẹn ngào, cảm giác tội lỗi đè nặng lên tấm lưng hắn, lúc này hắn trông thật yếu đuối, gương mặt tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ, đẹp đến não lòng.
Hắn viết trên lòng bàn tay nàng: Xin lỗi, đã để nàng chịu khổ.
Lục Vân Sơ rốt cuộc cũng hiểu được một chút nguyên nhân hắn đau lòng, nói: "Liên quan gì đến chàng."
Văn Triển lắc đầu, tiếp tục viết: Hai kiếp trước ta không phát hiện ra nàng đã đến, để mặc nàng chịu khổ như vậy, còn ta lại trốn trong góc khuất, mơ mơ hồ hồ chờ chết, vô dụng như một tên hèn nhát.
Lục Vân Sơ cứng họng.
"Nhưng sao chàng có thể biết được chứ, lẽ ra ta nên đi tìm chàng..." Nàng nói: "Ta cũng không đau đến thế."
Nàng nói xong, cảm nhận được nỗi đau khổ dày đặc truyền đến từ Văn Triển, bỗng nhiên hiểu được nỗi buồn của hắn.
Sự dịu dàng của hắn là bẩm sinh, cũng là sự bao dung và thấu hiểu được tôi luyện qua bao nhiêu gian khổ, mỗi một phần dịu dàng đều chất chứa những vết thương khó có thể nói thành lời.
Hắn thật sự thấu đáo, nhìn thấu thế sự, lại càng nhìn thấu lòng người. Hắn có thể đồng cảm sâu sắc với nỗi khổ của người khác, thậm chí cảm nhận còn sâu hơn cả nỗi đau của chính mình.
Lục Vân Sơ ôm lấy hắn, vỗ về lưng hắn: "Chàng đừng nói bậy, cũng đừng áy náy, chuyện này không liên quan đến chàng."
Văn Triển cao hơn nàng rất nhiều, nàng muốn ôm hắn, nhưng hơi khó khăn. Văn Triển dễ dàng thoát khỏi nàng, bi thương nhìn nàng, nỗi đau thấu tim gan khiến hắn khó thở.
Một mũi tên xuyên tim.
Chỉ cần nghĩ đến bốn chữ này, Văn Triển đã đau đến mức không thể chịu đựng nổi, nỗi đau bao năm qua cộng lại cũng không bằng một nửa nỗi đau mà bốn chữ này mang lại.
Ánh sao lấp lánh chiếu trên khuôn mặt hắn, dung mạo tựa ngọc, lạnh như sương giá, giọt lệ long lanh như giọt châu của giao nhân trong truyền thuyết.
Lục Vân Sơ hồn nhiên hôn lên giọt lệ của hắn: "Đừng khóc nữa, chàng khóc trông đẹp lắm."
Văn Triển ngẩn người, không biết nên nói gì cho phải.
Hắn nhìn Lục Vân Sơ, không thể tưởng tượng được mình lại may mắn đến vậy, được gặp một người tốt đẹp như nàng.
Hắn nhẹ nhàng ôm Lục Vân Sơ, không cần phải nói nhiều về sự áy náy, điều hắn có thể làm là cảm nhận nỗi đau của nàng, yêu thương nàng nhiều hơn.
Lục Vân Sơ vỗ lưng hắn: "Được rồi, ta kể xong rồi, đến lượt chàng."
Văn Triển gật đầu, thu lại tâm tình, viết rõ ràng những chuyện đã qua, không ú ớ như Lục Vân Sơ, hắn kể lại mọi chuyện tỉ mỉ, từ khi nào tỉnh giấc, khi nào bắt đầu hoài nghi thế giới này.
Sau khi hắn viết xong, Lục Vân Sơ nhận lấy, rõ ràng giọng điệu của hắn đều đều, nhạt nhẽo đến cực điểm, nhưng Lục Vân Sơ lại cảm thấy rất đau khổ.
Nàng tưởng rằng nỗi khổ mà Văn Triển phải chịu chỉ là sự dày vò của nữ phụ độc ác và sự trêu đùa của số phận, nào ngờ cuộc đời hắn ngay từ đầu đã được sắp đặt sẵn cho cốt truyện, lúc trước càng tùy ý vui vẻ bao nhiêu, thì bây giờ càng thảm hại và lố bịch bấy nhiêu. Hình phạt lớn nhất đối với một người, không gì khác hơn là nâng lên thật cao, rồi rớt xuống vũng bùn.
Nàng cứ nhìn, rồi bất giác bắt đầu thút thít.
Nàng khóc không giống Văn Triển, nhẫn nhịn, kìm nén, đầy tính thẩm mỹ, mà mếu máo, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Văn Triển không còn buồn nữa, vội vàng ôm nàng hôn hít dỗ dành.
Lục Vân Sơ vừa khóc vừa cười, nói lí nhí: "Hai chúng ta là cái dạng gì đây, cảnh tượng lãng mạn thế này, không tình chàng ý thiếp thì thôi, cứ khóc lóc sướt mướt làm gì."
Nàng luôn như vậy, dễ dàng xoa dịu nỗi buồn của Văn Triển. Văn Triển bất đắc dĩ cười, ôm nàng hôn má hôn trán, cuối cùng cũng dỗ được Lục Vân Sơ nín khóc mếu máo.
Lục Vân Sơ hồi phục lại, một lúc sau mới hỏi: "Đúng rồi, vậy tên thật của chàng là gì?"
Văn Triển viết trên tay nàng: Nguyên Triển.
Quốc tính của triều đại trước là Nguyên.
"Nguyên Triển..." Lục Vân Sơ lẩm bẩm: "Nghe chẳng quen chút nào."
Văn Triển không hề cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại, hắn cũng cảm thấy cái tên này rất xa lạ, như đã trải qua một kiếp nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK