Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Triển rùng mình, giống như con mèo l.i.ế.m phải gốc đuôi không nhịn được run rẩy.
Hắn nắm chặt cành cây, từng nét từng nét viết: "Ta không sao. Ta quen không ngủ rồi." Hắn giải thích: "Ta phải canh chừng nàng, phòng trường hợp nàng sốt đêm."
Chỉ là nét chữ không còn thanh tú nữa, nét bút hơi đục, trông có vẻ cứng nhắc non nớt.
Lục Vân Sơ rút tay về, ngồi xuống đống cỏ, Văn Triển vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe nàng nói: "Vậy chàng canh ta ngủ, canh cả đêm sao?"
Văn Triển theo bản năng gật đầu, gật được một nửa thì chợt nhận ra điều gì đó không đúng.
Hắn vội vàng cầm cành cây định viết chữ giải thích trên mặt đất, nhưng mặt đất đã viết đầy, hắn lại phải lùi lại vài bước tìm một chỗ sạch sẽ, viết xong thì Lục Vân Sơ đã nằm xuống rồi.
Hắn bất lực nhìn Lục Vân Sơ, muốn nàng lại đây xem.
Lục Vân Sơ choàng áo choàng, không nhìn về phía hắn.
Hắn do dự một chút, đi đến trước mặt Lục Vân Sơ, ngồi xổm xuống, nhìn nàng tha thiết.
"Sao vậy?" Lục Vân Sơ hỏi.
Hắn chỉ chỉ mặt đất bên kia.
Lục Vân Sơ kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, giả vò không hiểu, đánh trống lảng: "Tối qua chàng không ngủ, không buồn ngủ sao? Ta ngủ lâu như vậy mà vẫn còn buồn ngủ."
Lần này Văn Triển không bị nàng lôi kéo, dường như đã dần dần hiểu được thói quen của Lục Vân Sơ.
Hắn kéo áo choàng, chỉ chỉ mặt đất.
Lục Vân Sơ bật dậy, cười nói: "Biết rồi biết rồi, chàng quan tâm ta nên mới canh ta cả đêm, cám ơn A Triển."
Tuy là như vậy, nhưng từ miệng nàng nói ra thì lại biến chất. Có lẽ vì nụ cười của nàng, có lẽ vì giọng điệu của nàng, Văn Triển không được tự nhiên quay mặt đi.
Sao nàng lại cứ "A Triển" "A Triển" thế nhỉ. Văn Triển luôn cảm thấy cách gọi này quá mức thân mật, khiến lòng hắn nóng ran, bụng ngứa ngáy.
Lục Vân Sơ nhìn sắc trời, thở dài: "Tuyết lớn này không biết bao giờ mới tạnh, không ăn không uống, chúng ta không thể cứ mắc kẹt ở đây mãi được."
Văn Triển nhìn ra ngoài, vẻ mặt không lo lắng lắm, dùng cành cây cào cào trên đống cỏ, dọn ra một khoảng đất nhỏ, viết một chữ: Khát?
Hắn không nói thì thôi, vừa nói xong Lục Vân Sơ liền cảm thấy mình hơi khát thật.
Nàng gật đầu.
Văn Triển đứng dậy, chỉ ra ngoài cửa, ý bảo hắn đi tìm chút gì đó để uống.
Lục Vân Sơ vốn tưởng hắn chỉ ra xúc chút tuyết rồi về, không ngờ hắn lại để bên cạnh nàng một con d.a.o găm, ra vẻ như sắp đi một quãng thời gian rất dài.
Tuy nhiên, nhìn thấy đôi tay bánh bao của Lục Vân Sơ, hắn lại do dự.
Nếu ra ngoài kiếm đồ ăn, đúng là rất mất thời gian. Hôm nay hai người chắc chắn vẫn phải ở lại miếu hoang này, không thể nhịn đói cả ngày được.
Lục Vân Sơ an ủi: "Chàng cứ đi đi. Hôm nay tuyết rơi dày đặc, lại ở chốn thâm sơn cùng cốc, vắng người qua lại, sẽ không có nguy hiểm đâu. Sau khi chàng đi ta sẽ chốt cửa lại."
Văn Triển cân nhắc một hồi, đồng ý.
Lục Vân Sơ dùng tay bánh bao chỉ chỉ áo choàng, bảo hắn mặc vào.
Văn Triển không từ chối, cầm áo choàng, khoác lên, xoay người rời đi.
Nhìn hắn đi ra ngoài, con mèo hoang nhỏ vốn đang lim dim ngủ bỗng giật mình, thoắt cái chạy vụt ra sau lưng hắn, lẽo đẽo theo sau.
Lục Vân Sơ tròn xoe mắt kinh ngạc.
Chuyện lạ lùng hơn còn ở phía sau.
Văn Triển quay đầu lại, khom người chỉ chỉ đầu con mèo nhỏ, nó liền ngồi xổm xuống, ngước đôi mắt lên nhìn hắn bước vào màn tuyết trắng xóa.
Không biết vì sao, Lục Vân Sơ luôn cảm thấy ánh mắt của con mèo hoang có chút oán hận.
Nàng đứng dậy, cài then cửa miếu.
Mèo hoang quấn quanh chân nàng một vòng, ngửi ngửi, hài lòng kêu meo một tiếng, rồi quay lại nằm ngủ cạnh đống lửa.
Lục Vân Sơ không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ánh mắt rơi xuống y phục, chẳng lẽ là do y phục nàng dính mùi của Văn Triển?
Khoan đã, vẫn không đúng, một người một mèo làm sao thân thiết với nhau nhanh vậy được? Đó là mèo hoang đó nha, từ khi nào lại biến thành mèo nhà ngoan ngoãn thế này.
Nàng đơ người ra một thoáng, rồi đưa ra một kết luận quái gở: Có lẽ đây chính là tình nghĩa của loài mèo?
Văn Triển đi rất lâu, Lục Vân Sơ không biết chính xác là bao lâu, nhưng chí ít cũng phải hơn một canh giờ mà hắn vẫn chưa quay lại.
"Cốc cốc." Có người gõ cửa miếu.
Lục Vân Sơ bước đến cửa miếu, từ khe hở của tấm gỗ nhìn thấy một góc áo choàng đen.
Nàng cố ý hỏi: "Ai đó?"
Văn Triển là một kẻ câm, không thể trả lời nàng.
Lục Vân Sơ giả vờ run rẩy, lại hỏi một câu: "Ai vậy?"
Văn Triển đứng ngoài miếu, nhíu mày, chỉ hận mình không thể mở miệng nói chuyện.
Lục Vân Sơ nín cười, bỗng thấy một góc khăn tay trắng thò vào từ khe cửa miếu.
Chiếc khăn tay đung đưa lên xuống, như lá cờ trắng đầu hàng, cũng giống như một bông hoa nhỏ màu trắng đột nhiên mọc ra.
Cảm thấy dễ thương đến lạ, Lục Vân Sơ bật cười thành tiếng, đẩy then cửa miếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK