Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sủi cảo nhân thịt heo bắp cải là hương vị phổ biến nhất, cũng là hương vị đậm chất Tết nhất. Bắp cải không được quá tươi, vì nước sẽ làm nhân thịt bị nhão, nhân bị ứa nước, ăn rất dở, vì vậy, Lục Vân Sơ đã lấy bắp cải dự trữ trong hầm từ mùa đông ra. Bắp cải để lâu, bớt nước, dùng để làm nhân là thích hợp nhất.
Nàng thoăn thoắt gói những chiếc sủi cảo trắng tròn vo, đặt lên tấm ván lớn, đều tăm tắp, trông rất bắt mắt.
Lúc này, Văn Triển thường dùng đũa chọc mấy cái vào bụng sủi cảo căng tròn, để bánh xếp ngay ngắn hơn, hướng về một phía – có thể là hắn bị ám ảnh cưỡng chế, cũng có thể là hắn rảnh rỗi sinh nông nổi.
Sủi cảo còn chưa gói xong, lại có nha hoàn đến bẩm báo, nói là Văn Giác đến.
Văn Giác không giống Liễu Tri Hứa khách sáo, trực tiếp xông vào.
Hạ nhân đến báo Liễu Tri Hứa đến viện Lục Vân Sơ đã lâu mà chưa ra, hắn ta hơi lo lắng, hùng hổ tìm đến.
Kết quả khi tìm thấy họ với khuôn mặt tối sầm, ba người đang vây quanh chiếc bàn dài, không khí hòa bình gói sủi cảo.
Chuyện này hơi ngượng ngùng.
Lục Vân Sơ nhướn mày: "Sao huynh lại đến đây?" Cốt truyện không có đoạn này.
Văn Giác vốn đang định nói gì đó để xua tan bầu không khí ngượng ngùng, vừa nghe nàng nói vậy, lập tức khó chịu, lời đến miệng bẻ lái: "Ta là chủ nhân phủ Văn, có chỗ nào ta không thể đến?"
Lục Vân Sơ: "Nhà xí nữ?"
Văn Giác: ...
"Ngươi!"
Lục Vân Sơ buông sủi cảo trong tay xuống, ghét bỏ nói: "Chậc, ngày tết mà, làm gì mà nóng tính thế, nói chuyện cho đàng hoàng không được à?"
Nàng quá biết cách chọc tức người khác, Văn Giác nghiến răng: "Là ngươi nói chuyện không đàng hoàng trước, ta mới—" Hắn ta nuốt nửa câu sau xuống, hít sâu một hơi, quyết định không so đo với Lục Vân Sơ, duy trì hình tượng lạnh lùng bá đạo của mình.
Liễu Tri Hứa phải lên tiếng hòa giải: "Hình như là hiểu lầm, ngày tết, cả nhà đừng cãi nhau."
Lời này chả có lý lẽ gì, nhưng ghép với hai chữ "ngày tết", đột nhiên lại có lý.
Văn Giác kìm nén cơn nóng giận, Lục Vân Sơ lè lè khóe miệng, hai người quyết định không cãi nhau nữa.
Văn Giác bỏ ngoài tai cái liếc mắt của Lục Vân Sơ, đi đến bên cạnh Liễu Tri Hứa: "Cô đến đây làm gì?"
Liễu Tri Hứa mỉm cười, đáp nhỏ: "Lục phu nhân mời, ta một mình trong viện lại thực sự cô đơn, cho nên mới mặt dày đến đây, vốn chỉ muốn trò chuyện một lúc rồi đi, ai ngờ Lục phu nhân thịnh tình khó từ chối…"
Văn Giác không vui, hắn ta nói: "Thịnh tình khó từ chối gì, ta thấy là nàng ta lợi dụng cô làm nha hoàn đấy, sao cô lại tự tay nấu nướng?"
Lục Vân Sơ không chịu nổi cái vẻ "cao quý" của hắn ta nữa, chen vào: "Huynh phiền không hả, nhất định phải phá hỏng tâm trạng người khác? Muốn ở thì ở, không muốn ở thì đi."
Khoé miệng Văn Giác giật giật, mặt dày ngồi cạnh Liễu Tri Hứa: "Ta ở." Hắn ta rất sợ Lục Vân Sơ lại làm gì Liễu Tri Hứa, hai người gần đây tiến triển chậm chạp, luôn có cảm giác không đúng lắm.
Lục Vân Sơ khó có khi so đo với hắn ta: "Huynh đi rửa tay, rửa tay xong lại gói sủi cảo."
Văn Giác ngạc nhiên: "Ta?"
"Không thì ai, trên bàn này bốn người còn ai chưa rửa tay?"
Đã nhịn nãy giờ rồi, nhịn thêm chút nữa cũng chẳng sao. Văn Giác tự an ủi mình một phen, ngoan ngoãn đi rửa tay.
Rửa tay xong quay lại, không ai để ý đến mình, hắn ta cảm thấy rất ngại, chỉ đành tự mình học theo động tác của họ gói vỏ sủi cảo.
Lục Vân Sơ liếc mắt nhìn nam nữ chính, có một loại khoái cảm khó tả. Mặc kệ các ngươi là nữ chính cô lãnh thông tuệ hay nam chính bá khí vô song, đến đây rồi, đều ngoan ngoãn gói sủi cảo cho ta.
Văn Giác gói một cái sủi cảo hở tứ phía, định đặt lên vắn gỗ, bị Văn Triển dùng đũa chặn lại.
Hắn không thể nói chuyện, nhưng ý tứ động tác rất rõ ràng.
Đũa chỉ chỉ những chiếc sủi cảo trắng mập đáng yêu của người khác, rồi lại chỉ vào cục bột méo mó của Văn Giác, sự châm chọc im lặng mới là trí mạng nhất.
Mặt Văn Giác đỏ bừng, hắn ta nghiến răng nghiến lợi lấy cái sủi cảo lại, bỏ vào bát không trước mặt mình, di chuyển sang ngồi cạnh Văn Triển, khẽ lẩm bẩm: "Dạo này đệ làm sao vậy?"
Văn Giác cảm thấy rất phức tạp đối với Văn Triển, tâm tình hắn ta dành cho Văn Triển phần lớn là sự bực bội, mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ coi thường sinh tử, không lưu luyến gì với cõi đời của hắn, hắn ta chỉ hận không thể mắng cho hắn tỉnh ra. Nhưng hắn ta không dám, hắn ta phải kính trọng di nguyện của phụ thân, tận trung báo quốc.
Văn Triển nghiêng đầu, thần sắc vẫn bình tĩnh như xưa, chỉ là ánh mắt không còn u ám như trước nữa.
Hắn nhìn Lục Vân Sơ, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười với Văn Giác, xem như đã trả lời câu hỏi của hắn ta.
Văn Giác thấy lòng thắt lại, bỗng dưng cay cay sống mũi. Hắn ta không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi không được thấy nụ cười của Văn Triển, mười năm rồi sao? Hình ảnh thiếu niên phóng khoáng, rực rỡ trong ký ức đã sớm mờ nhạt, mơ hồ, hắn ta lại nhớ về thời thơ ấu rong ruổi cùng nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK