Lục Vân Sơ: ?!
Nàng giật mình, nhanh chóng giữ lấy hắn: "Chàng làm gì vậy?"
Văn Triển ngẩng đầu lên, Lục Vân Sơ lúc này mới nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Hắn cắn răng, vẻ mặt thẹn thùng, trong mắt vốn vì hơi rượu mà mờ mịt, giờ đây càng thêm ngấn lệ. Xương cốt hắn vốn thanh lãnh, đường nét đôi mắt lại rất nhu hòa, bây giờ đôi mắt này chỉ có thể dùng một chữ "mị" để hình dung, nhưng không hề rơi vào dung tục, ai đến cũng khó mà chống đỡ được.
Lục Vân Sơ lắp bẩm không ra hơi: "Chàng chàng chàng làm gì vậy, giữa ban ngày ban mặt, lại còn ở trong sân nữa."
Văn Triển hơi nghiêng đầu, với khuôn mặt này làm vẻ mặt vô tội, sát thương cực lớn.
Ánh mắt hắn rơi xuống tay Lục Vân Sơ, lại chuyển đến thắt lưng của mình, ý tứ rất rõ ràng: Chẳng phải nàng vẫn luôn muốn như vậy sao?
Lục Vân Sơ thiếu chút nữa phun ra một búng máu, oan uổng quá, oan uổng quá thể.
Nàng cũng chẳng biết nên cười hay nên giận, cuối cùng bực bội xoa xoa mái tóc, chỉ vào trán Văn Triển mà rầy la: "Ý chàng là sao, nghĩ ta là người thế nào hả? Cho dù, cho dù coi như ta có ý định ở nơi này... thì chàng cũng chiều theo cái trò ngớ ngẩn này sao?" Nhìn Văn Triển có vẻ thanh cao lạnh lùng, ai ngờ lại dở dại thế.
Văn Triển khó hiểu nhìn nàng, gật đầu như lẽ đương nhiên. Lục Vân Sơ muốn làm gì, hắn đều chiều theo ý nàng.
Ồ, nhắc tới chuyện này, suýt nữa thì quên mất việc chính.
Văn Triển mặt mày nghiêm túc tiếp tục cởi thắt lưng.
Lục Vân Sơ gần như bật dậy, hất tay Văn Triển ra: "Dừng lại cho ta!!"
Bị quát, Văn Triển rất ấm ức, nhưng nhanh chóng nhận lỗi.
Hắn dang hai tay, thành khẩn nhìn Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ ngơ ngác, mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.
Mãi cho đến khi hắn run run lông mi, ngượng ngùng quay mặt đi, Lục Vân Sơ mới hiểu ý của hắn – hắn tưởng nàng muốn tự mình làm.
Lục Vân Sơ suy sụp, trong lòng gào thét, đẩy Văn Triển ra, chỉ vào đầu hắn, muốn mắng cũng không được, muốn đánh cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể giận dữ xoay vòng vòng tại chỗ, hất tay một cái, đi vào bếp nấu canh giải rượu cho hắn.
Vừa làm vừa nghĩ, hay là dứt khoát tạt gáo nước lạnh lên đầu hắn cho xong, chuyện này là sao nữa đây!
Đợi đến khi Lục Vân Sơ nấu canh giải rượu xong bưng ra, Văn Triển lại gục trên ghế nằm ngủ thiếp đi, cuộn tròn người lại, trông rất yên tĩnh.
Lục Vân Sơ nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn mấy lần, chẳng ra làm sao mà hết giận.
Nàng đi tới, lay lay Văn Triển, nhưng hắn vẫn ngủ rất say, làm thế nào cũng không tỉnh.
"Ta thật sự bó tay rồi..." Lục Vân Sơ lẩm bẩm.
Chắc là do vừa rồi làm loạn một hồi, hết hơi sức, giờ thì ngủ mê mệt.
Nàng xoa trán: "Sau này nhất định không được đụng vào rượu nữa."
Canh giải rượu trong tay cũng không thể nào ép hắn uống, đành phải mang về bếp, đợi hắn tỉnh lại rồi hâm nóng.
May mà buổi chiều nhiệt độ cũng ổn, Lục Vân Sơ không thể vác hắn được, nên chỉ đành ôm một cái chăn đến đắp cho hắn.
Vào lúc chiều tối trời sắp tối, Văn Triển cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Trong bếp và trong phòng đã được thắp đèn từ trước, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Văn Triển dụi dụi mắt, đầu vừa cử động liền đau đến "Xít——" một tiếng.
Từ trong bếp thoang thoảng mùi cơm nhà thơm phức, hơi bếp lửa hòa quyện với ánh hoàng hôn, Văn Triển đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, nhưng thân thể đã phản ứng trước mà hít hít một hơi.
Thơm quá.
Hắn nuốt nước miếng, vén chăn lên, loạng choạng đứng dậy khỏi ghế nằm, đi về phía bếp.
Vừa đi được vài bước, đầu óc mới bắt đầu hoạt động – tại sao hắn lại ngủ ở đây?
Giống như một tia sáng xẹt qua trong đầu, tất cả những hình ảnh nhanh chóng ùa vào trong trí nhớ, khiến hắn đau đầu, Văn Triển đau đớn đứng khựng lại, ngay sau đó, nhớ lại chuyện đã xảy ra vào buổi chiều.
Cả người hắn hóa đá, chân tay luống cuống lùi lại, không thể tin nổi ôm lấy đầu, ngã ngồi trở lại ghế nằm.
Sắc mặt hắn thay đổi nhanh chóng, lúc thì kinh hãi, lúc thì bối rối, lúc thì xấu hổ... sống đến từng tuổi này, biểu cảm chưa bao giờ phong phú đến thế.
Cuối cùng, hắn đau khổ vùi đầu, r.ên r.ỉ trong im lặng.
Làm sao bây giờ, Lục Vân Sơ chắc chắn giận rồi, hắn phải xin lỗi thế nào đây? Nhưng mà... đừng nói xin lỗi, hắn thật sự không dám nhìn mặt nàng, hoàn toàn không dám đối diện với hiện thực.
Trong bếp truyền đến tiếng xoong nồi va chạm, Văn Triển thân thể cứng đờ, theo bản năng nằm trở lại, kéo chăn trùm kín đầu.
Lục Vân Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ xem sắc trời, ước chừng nhiệt độ sắp giảm xuống, không thể để Văn Triển tiếp tục ngủ, đậy nắp nồi hạ lửa, chuẩn bị ra ngoài gọi Văn Triển dậy.
Nàng đi đến sân, thấy Văn Triển vẫn đang ngủ, liền tiến lên đẩy đẩy cái bọc chăn phồng lên.
Nhưng cái bọc chăn này sờ không đúng, theo lý mà nói, nếu Văn Triển đang ngủ, bây giờ đẩy vào chắc sẽ giống như khối bột lắc lư, nhưng cái bọc chăn này đẩy vào lại cứng đờ.
Danh Sách Chương: