Văn Giác quá kinh ngạc, không đuổi theo.
Hai người đi chưa được bao xa, liền đụng phải hạ nhân của Văn Giác, đang gánh một gánh lê đi về chính viện.
Lê ngon!
Lục Vân Sơ vội gọi hắn ta lại: "Số lê này từ đâu ra thế?"
Hạ nhân đặt gánh xuống, cúi đầu đáp: "Đây là lê tuyết mà công tử cho người vận từ Hà Bắc về, công tử thích ăn nhất, mùa thu năm nào cũng sai người đi mua."
Lục Vân Sơ tiến lên cầm một quả lên xem, quả tròn trịa, hương thơm thanh ngọt, rất thích hợp để nướng, nhuận phế chỉ ho, vừa hay trị được bệnh ho của Văn Triển.
"Ta lấy hết." Nàng nhanh tay nhanh chân, vác gánh lê lên rồi đi.
Hạ nhân ngẩn người ra không biết phản ứng thế nào: "Nhị phu nhân, đây là lê của công tử, cả năm chỉ có một gánh nhỏ này thôi."
Lục Vân Sơ biết NPC không cản được mình, chẳng chút áy náy nào, khi đi ngang qua Liễu Tri Hứa, còn tiện thể nói xấu Văn Giác: "Haiz, phu thê chúng ta có bao giờ được ăn những thứ ngon lành này đâu, xin đại ca cũng không cho, hôm nay đành mặt dày lấy vậy."
Bỏ mặc Liễu Tri Hứa ngơ ngác ở đó, nàng nhanh chóng về viện của mình.
Thuốc được đưa đến tay nha hoàn ngoài viện, các nàng đã sắc xong, thấy Lục Vân Sơ tới, vội vàng lại bẩm báo.
Lục Vân Sơ theo các nàng đi lấy thuốc, dặn dò họ đem lê vào bếp nhỏ, còn mình thì quay về phòng, định cho Văn Triển uống thuốc.
Văn Triển ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, lông mày giãn ra, gương mặt bình thản, như thể không còn hơi thở.
Lục Vân Sơ sợ tới mức suýt làm rơi bát, vội vàng lay hắn dậy, đợi hắn mở mắt ra, nàng mới thở phào nhẹ nhõm: "Chàng ngủ sao mà im re vậy, làm ta hết hồn."
Văn Triển không hiểu ý nàng.
Lục Vân Sơ dĩ nhiên sẽ không giải thích, đỡ hắn dậy: "Uống thuốc thôi."
Hắn chớp chớp mắt, khẽ nhướn mày, có chút ngạc nhiên.
Lục Vân Sơ đưa bát thuốc tới trước mặt hắn: "Uống nóng cho mau khỏe."
Văn Triển luôn nghe lời nàng, nhận lấy bát thuốc liền định đưa lên miệng uống, Lục Vân Sơ vội vàng ngăn hắn lại: "Chàng lại quên thổi rồi."
Hắn dừng động tác lại, thổi vài hơi, ngẩng lên nhìn Lục Vân Sơ.
"Ừm, uống được rồi." Nàng đã quen rồi.
Văn Triển nốc cạn bát thuốc, đưa bát không cho nàng.
Hắn không có phản ứng gì, Lục Vân Sơ lại nhăn mặt nhíu mày: "Không đắng sao?"
Nghe vậy, Văn Triển cụp mắt xuống, như đang từ từ nhấm nháp.
Lục Vân Sơ vội vàng ngắt lời hắn, làm gì có ai như vậy, còn nếm vị đắng nữa chứ.
Nàng vội vàng đưa kẹo mạch nha trên bàn cho hắn: "Đắng lắm đó, ăn đồ ngọt cho đỡ đắng đi."
Văn Triển giơ tay, muốn nói gì đó.
Lục Vân Sơ đưa lòng bàn tay ra cho hắn.
Hắn tỉ mỉ từng nét chữ, viết trên tay nàng: Không đắng.
Lục Vân Sơ thầm nghĩ, đây chẳng phải là nói dối trắng trợn sao, mà vẻ mặt hắn lại vô cùng nghiêm túc, chẳng giống đang nói dối chút nào.
Thế nhưng hắn vẫn tiếp tục viết, Lục Vân Sơ chỉ còn cách tập trung cảm nhận nét chữ của hắn.
Cảm nhận từng chữ một.
—— Nàng không giận thì không đắng.
Nàng nhất thời ngẩn người ra, rồi ngẩng lên nhìn Văn Triển, vừa vặn bắt gặp ánh mắt chân thành của hắn.
Nàng bất ngờ ôm lấy n.g.ự.c mình, sao có thể dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy để nói những lời sến súa thế chứ!
Văn Triển tinh lực suy kiệt, viết xong câu này liền có chút mệt mỏi, lảo đảo một cái.
Lục Vân Sơ vội vàng đỡ hắn nằm xuống, ôn nhu nói: "Ngủ đi."
Hắn vô lực chống đỡ, nhắm mắt lại, nhưng lông mày lại nhíu chặt, tựa hồ có nỗi đau khổ cực lớn đang hành hạ hắn.
Lục Vân Sơ hỏi hắn: "Vết thương trên người đau sao?"
Văn Triển không có phản ứng, hắn thực sự quá suy yếu, không có động tác lớn nào, chỉ có hàng mi run nhẹ.
Lục Vân Sơ vén những sợi tóc lòa xòa trên trán hắn, ghé sát hỏi: "Sao vậy, muốn nói gì?"
Văn Triển nhíu mày chặt hơn.
Nàng chỉ có thể đoán: "Lạnh? Hay là chăn dày quá, nóng?"
Văn Triển khó nhọc mở mắt, trong mắt toàn là sự giãy giụa trong cơn ác mộng, như đang nhìn nàng lại như không phải nhìn nàng.
Bắt gặp ánh mắt của hắn, tim Lục Vân Sơ thắt lại, thăm dò nói: "... Ta ở đây."
Sự giãy giụa trong mắt Văn Triển càng mãnh liệt, hắn muốn nói gì đó, há miệng, không có tiếng động, dường như đã quên mình là kẻ câm.
Lục Vân Sơ cảm thấy hắn bị ác mộng đè nén, có chút buồn cười, dỗ dành như dỗ trẻ con: "Chàng cứ yên tâm ngủ đi."
Nỗi đau khổ trên người Văn Triển gào thét, hắn cau mày, nghiến răng, nhưng vẫn không chớp mắt nhìn nàng.
Lục Vân Sơ không hiểu gì, thăm dò: "Ta không giận?"
"Ta không lo lắng?"
"Ta sẽ không rời đi, ta sẽ luôn bên cạnh chàng."
Nàng vắt óc suy nghĩ, tất cả mọi khả năng đều nghĩ tới, nhưng vẫn không tìm ra được câu nói mà Văn Triển muốn nghe.
Đột nhiên, đầu ngón tay lạnh toát, nàng rùng mình một cái.
Bàn tay Văn Triển từ trong chăn thò ra, mu bàn tay trắng nõn đầy vết thương, run rẩy, cuối cùng chạm vào đầu ngón tay nàng.
Danh Sách Chương: