Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Vân Sơ nói với Văn Triển: "Chàng tắm rửa trước đi, xong rồi ta có chuyện muốn hỏi chàng."
Văn Triển vô cùng bất an, nếu có thể, hắn hy vọng những bí mật kia cả đời cũng sẽ không bị Lục Vân Sơ biết được.
Hắn tắm rửa rất chậm, khăn mặt che trên mặt, hận không thể che đến tận khi trời đất sụp đổ.
Lục Vân Sơ vốn đang nặng lòng suy tư, thấy hắn như vậy không khỏi buồn cười: "Đừng có lề mề nữa."
Văn Triển bỏ khăn ướt xuống, nghiêng đầu liếc trộm Lục Vân Sơ, sau đó hơi tăng tốc độ, nhưng vẫn cứ chậm chạp.
Lục Vân Sơ bước tới, cười nói: "Chàng muốn chà rách mặt luôn hay sao?"
Giọng điệu nàng có chút trách cứ, Văn Triển run mi, cúi đầu nhận lỗi.
Dáng vẻ hắn thật ấu trĩ, Lục Vân Sơ thở dài, túm lấy vạt áo hắn, hôn mạnh một cái: "Không nên như thế."
Sau đó nàng quay đi tắm rửa.
Văn Triển nhìn bóng lưng nàng, nghĩ đến biểu cảm vừa rồi, chắc là nàng không còn giận nữa, thở phào nhẹ nhõm.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, hơi đắc ý, thì ra hôn một cái là hết giận rồi, hắn dường như đã nắm bắt được tính tình của nàng rồi.
Đợi đến khi Lục Vân Sơ tắm rửa thay y phục xong xuôi, Văn Triển cũng đã thu dọn xong, ngồi không yên mà lắc lư bên cạnh bàn.
Lục Vân Sơ vỗ vỗ giường: "Lại đây."
Văn Triển cứng đờ, không biết Lục Vân Sơ đã đoán được gì, hắn phải làm thế nào để giấu diếm nàng đây.
Hắn đi tới, chủ động nắm tay Lục Vân Sơ, viết lên đó: Muộn rồi, ngủ đi thôi.
Lục Vân Sơ chưa từng thấy dáng vẻ này của Văn Triển, nghiêm túc trịnh trọng liếc nhìn hắn.
Nàng kìm nén ý cười, không thể để Văn Triển lảng tránh được.
"Chân chàng là thế nào?"
Văn Triển kinh hãi ngẩng đầu.
Hắn tim đập như sấm, không khống chế được biểu cảm, vội vàng né tránh ánh mắt, nhưng Lục Vân Sơ nâng mặt hắn lên, không cho hắn trốn tránh: "Vị hòa thượng kia nói chàng gánh chịu mệnh số ta bị gãy chân, có thật vậy không?"
Cho dù Văn Triển có đề phòng đến đâu cũng không ngờ một hòa thượng lại có thể nhìn thấu bí mật của mình.
Hắn toát mồ hôi lạnh, đối diện với ánh mắt Lục Vân Sơ, hắn cúi đầu, không nói lời nào. Đây là biện pháp duy nhất hắn nghĩ ra để vừa không nói dối, lại vừa có thể né tránh truy hỏi.
Lục Vân Sơ nào có để hắn làm vậy, nàng nâng mặt hắn, ép hắn ngẩng đầu: "Chàng là đang ngầm thừa nhận sao?"
Dù Văn Triển đã ngẩng đầu, ánh mắt vẫn cứ liếc sang một bên. Cái gọi là vùng vẫy giãy chết, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lục Vân Sơ không cần hắn gật đầu cũng đã biết đáp án.
"Ta hiểu rồi."
Hiểu gì rồi?
Trong lòng Văn Triển hơi hoảng, hắn rất sợ sau khi Lục Vân Sơ phát hiện những điều này, nàng sẽ không còn dùng ánh mắt trước kia nhìn mình nữa.
Hắn đột nhiên dời mắt về, thấy Lục Vân Sơ cúi đầu suy nghĩ, nhíu chặt mày, hoảng đến mức toát cả mồ hôi lạnh.
Hắn vội vàng cúi xuống, hôn lên mi tâm nàng.
Lục Vân Sơ ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: "Chàng làm gì—"
Hắn chặn môi nàng lại.
Lục Vân Sơ ngây người.
Nàng rất nhanh hiểu được suy nghĩ của Văn Triển, hắn thành kính hôn nàng, lực đạo rất nhẹ rất êm, lại hết sức lấy lòng, hôn đến mức triền miên, không để nàng có thể thở dốc.
Nàng kìm nén trái tim đang đập loạn nhịp, cảm thấy vừa xót xa vừa buồn cười.
Hắn đang nghĩ gì vậy? Cứ tưởng như thế này là có thể mê hoặc nàng, khiến nàng chuyển dời sự chú ý, không truy cứu nữa sao?
Sự thật đúng là như vậy.
Văn Triển là kẻ mới vào nghề, trong tình huống khẩn trương, lại quên cả việc đổi hơi thở, bản thân hắn đã thở không đều, còn không buông nàng ra, cố gắng tước đoạt hơi thở của nàng, khiến nàng không nghĩ ngợi gì nữa.
Lục Vân Sơ phối hợp đáp lại hắn, rồi từng chút một tiến lại gần, đẩy vai hắn một cái, hắn bất ngờ ngã ngửa ra sau.
Mái tóc đen xõa ra, như lụa trải dài, lướt qua mu bàn tay Lục Vân Sơ, lạnh lẽo, khiến mu bàn tay nàng ngứa ngáy.
Văn Triển ngẩn ra, sau đó lại cho rằng mình đã thành công, khóe miệng vô thức cong lên, giống như mỗi lần lừa được Lục Vân Sơ múc thêm cho mình một muỗng vậy.
Lục Vân Sơ phát hiện ra vẻ mặt nhỏ bé của hắn, trong lòng mắng hắn một câu "đồ ngốc".
Nàng cúi người xuống, dùng chiêu thức tương tự mê hoặc Văn Triển.
Làm sao Văn Triển có thể chống đỡ được, nhanh chóng rơi vào trạng thái choáng váng, dùng tay giữ lấy gáy nàng.
Trong lúc đầu óc hắn đang mơ hồ, Lục Vân Sơ buông hắn ra, ngẩng đầu lên, hắn lập tức thở dốc, quên mất chuyện quan trọng khác, chính là lúc này, nàng nhanh nhẹn lùi ra sau, vén ống quần của hắn lên.
Văn Triển chớp chớp mắt, đợi đến khi hơi nóng trước mắt tan đi mới cảm nhận được động tác của nàng.
Hắn ngồi dậy, Lục Vân Sơ liền giữ hắn lại, cưỡng chế kiểm tra chân hắn.
Quả nhiên, ở đầu gối và bắp chân của hắn có một vết sẹo sâu, giống hệt vết sẹo do gãy chân của nàng lúc trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK