Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Văn Triển thật sự không có ý đó, hắn chỉ đơn thuần là chưa no muốn ăn thêm chút thôi.
Lục Vân Sơ dùng bữa xong, hắn bưng bát đũa vào bếp, trở ra rồi viết vào sổ: Tối nay còn dùng bữa nữa không?
Lục Vân Sơ lắc đầu: "Thường xuyên quá không tốt đâu."
Văn Triển mím môi, một lúc sau vẫn không cam lòng đưa sổ ghi: Nhưng thân thể ta đã khỏe lại rồi.
"Việc này đâu liên quan gì tới thân thể khỏe hay không, dù chàng có cường tráng đến mấy, cũng cần có thời gian thích nghi chứ?"
Nàng lại dùng những từ ngữ khó hiểu kia để khuyên hắn. Văn Triển chẳng còn đường nào để phản bác, lặng lẽ cất sổ, ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Lục Vân Sơ mặc kệ hắn, ra ngoài rửa mặt, khi trở vào thấy hắn ngồi phơi nắng ngoài sân, vận một thân y phục giản dị, tóc đen buông xõa, vẻ mặt uể oải, giữa ngày xuân tươi sáng mà hắn cứ như ngồi giữa tiết trời thu hiu hắt.
Lục Vân Sơ đành rót một ly rượu nho: "Uống chút không?" Độ cồn không cao, cứ xem như nước giải khát mà uống.
Văn Triển dễ dỗ vậy đấy, lập tức phấn chấn hẳn lên, nhận lấy ly sứ nhấp một ngụm, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.
Lục Vân Sơ đã đánh giá thấp tốc độ ăn uống của hắn, chẳng mấy chốc, một ly rượu nho đã cạn đáy. Từ khi thân thể hắn dần hồi phục, khẩu phần ăn của hắn tăng lên rõ rệt, mặc dù với một người cao lớn như hắn thì khẩu phần này mới là bình thường, nhưng Lục Vân Sơ vẫn chưa quen.
"Rượu nho còn trong giếng, chàng tự đi lấy nhé." Nàng không thấy loại rượu này ngon lắm, uống vài ngụm là chán rồi.
Văn Triển đứng dậy rót đầy một ly, trở lại rồi lại nhanh chóng uống cạn.
Hắn bưng ly rỗng nhìn Lục Vân Sơ, Lục Vân Sơ gật đầu, hắn lại đi rót, lần này mang theo hẳn hai ly.
Ánh nắng buổi trưa chiếu xuống, Lục Vân Sơ bắt đầu buồn ngủ.
Một lúc sau, Văn Triển lại uống hết, giơ ly hỏi nàng, nàng mơ màng, thuận miệng nói: "Đi mà lấy đi. Rượu này dở ẹc, nếu chàng thích, chàng cứ xử lý hết đi." Phí phạm thì không tốt, may mà có kẻ không kén ăn kén uống bên cạnh.
Nàng nằm xuống ghế tựa, phe phẩy quạt, phơi nắng ngủ trưa, nào hay câu nói vừa rồi sẽ gây ra hậu quả gì.
Giấc ngủ trưa ngày xuân thật thoải mái, nàng ngủ một mạch suốt một canh giờ, sau khi tỉnh dậy phải mất một lúc mới hoàn hồn, nhận biết mình đang ở đâu.
Lục Vân Sơ dụi mắt, vừa định ngồi dậy thì liếc mắt sang, cơn buồn ngủ tan biến hoàn toàn.
Văn Triển đang ngủ trên chiếc ghế tựa bên cạnh, tư thế rất ngoan ngoãn, gối đầu lên tay, tóc xõa tung.
Nhưng mặt hắn rõ ràng không ổn, từ má đến sống mũi đều ửng hồng, do làn da trắng nên cả cổ cũng phớt hồng, tựa như hoa anh đào phủ một lớp sương tuyết.
Dưới chân hắn là một vò rượu trống không.
Lục Vân Sơ ngây người, một lúc sau, lóng ngóng thốt ra: "Không thể nào."
Nàng đưa tay đẩy Văn Triển, Văn Triển ngủ say như chết, khó khăn lắm mới bị nàng lay tỉnh, hắn hé mắt nhìn nàng, nhìn một lúc lâu, ánh mắt vẫn không hề tập trung.
Lục Vân Sơ ôm trán, ai ngờ hắn uống khỏe thế, cả vò rượu to như vậy, bụng không bị vỡ sao? Thực sự là bó tay.
Nàng đang phân vân không biết nên để Văn Triển ngủ luôn ở đó cho đến khi tỉnh hay là đánh thức hắn thì, Văn Triển bỗng nhiên chống người dậy, loạng choạng bước về phía trước, bất ngờ ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
Lục Vân Sơ không biết hắn muốn làm gì, biểu cảm thì có vẻ ngoan ngoãn, vừa nghĩ đến điều này thì, Văn Triển đột nhiên cong khóe miệng cười ngây ngô, nhào tới, đè Lục Vân Sơ xuống, rồi hôn "chụt" một cái rõ mồn một vào má nàng.
Âm thanh vang dội đến nỗi, Lục Vân Sơ nghi ngờ hợp lý rằng trên mặt mình đã bị hắn hôn đến đỏ ửng lên một mảng.
Ấy vậy mà hắn vẫn không hề hay biết, đầu dụi dụi vào hõm vai Lục Vân Sơ, cọ đến rối tung cả tóc trên đỉnh đầu rồi mới ngẩng lên, vẻ mặt ngây thơ nhìn nàng, trong mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh, y hệt vẻ mặt trước khi bất ngờ hôn nàng lúc nãy.
Lục Vân Sơ vội vàng giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn, tâm trạng vô cùng phức tạp.
...Đáp án quá rõ ràng rồi, nàng nên chọn cách giúp Văn Triển tỉnh rượu.
Tửu lượng của Văn Triển thật sự quá kém, vậy mà say đến mức quên cả việc mình là người câm.
Tay hắn chống xuống một cách yếu ớt, dùng trán cọ cọ vào lòng bàn tay Lục Vân Sơ, ngẩng đầu nhìn nàng, miệng mấp máy, không biết đang nói gì.
Thực ra Lục Vân Sơ cũng khá tò mò hắn khi say sẽ muốn nói gì, nhưng hắn chỉ có thể lẩm bẩm không thành tiếng, cho dù mắt Lục Vân Sơ có tốt đến mấy cũng không thể phân biệt được hắn đang nói gì.
Nhìn thì có vẻ gầy yếu, thực chất lại nặng như đeo đá, Lục Vân Sơ thở không ra hơi, cố gắng lật hắn ra.
Văn Triển mơ màng nhìn động tác vô ích của nàng, một lúc sau, mắt từ từ mở to, giống như cuối cùng đã hiểu được nàng có ý gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK