Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa dứt lời, trong sân vang lên tiếng pháo nổ đì đùng chói tai, ngay sau đó, một quả pháo bay vun vút lên không trung, nhắm thẳng vào m.ô.n.g Văn Giác.
Văn Triển không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn quả pháo đ.â.m thẳng vào Văn Giác, khiến hắn ta lảo đảo về phía trước.
Hắn theo bản năng lùi lại né tránh, Văn Giác không có điểm tựa, ngã chúi xuống đất. May mà Văn Triển tốt bụng, đá quả pháo bay đi trước khi nó nổ, nếu không m.ô.n.g Văn Giác đêm nay thảm rồi.
"Lục! Vân! Sơ!" Văn Giác bò dậy, tức đến bốc khói đầu, hận không thể rút đao c.h.é.m nhau.
Lục Vân Sơ vội vàng xua tay: "Không liên quan tới ta! Chúng ta cùng nhau đốt mà! Quả pháo này bị gì đó, ai mà biết nó lại bay lên cơ chứ!"
"Ngươi!" Văn Giác tức đến thở phì phò, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt áy náy khó xử của Liễu Tri Hứa, đành nuốt giận vào trong, hất tay áo bỏ đi.
Hắn ta rời đi rồi, Liễu Tri Hứa cũng không tiện ở lại nữa, bèn đi theo.
Lục Vân Sơ thấy bọn họ đều đã đi, len lén chạy đến trước mặt Văn Triển, nhỏ giọng nói: "Thực ra là ta đó ha ha ha." Nàng chống nạnh, oán trách: "Ta thấy cái bản mặt méo xệch của hắn là biết hắn lại đang mắng chàng rồi, thật là vô sỉ, cứ bắt nạt chàng không nói lại, sao hắn không đi thi chạy với người què chứ?"
Nàng nói xong, cảm thấy không đúng, vội vàng chữa lại: "Ta biết chàng sẽ đá quả pháo đi trước khi nó nổ mà, cho dù không đá, Văn Giác võ công cao cường, thiên hạ vô song, chắc chắn sẽ né được."
Văn Triển nhìn nàng như vậy, lắc đầu, bỗng nhiên cười, càng cười càng lớn, cuối cùng cười đến ngả nghiêng.
Lục Vân Sơ không hiểu buồn cười ở đâu, bối rối nói: "Chàng cười cái gì vậy?"
Văn Triển đương nhiên không thể trả lời nàng, hắn cười khoái trá, như cả đời chưa từng cười như vậy.
Đợi hắn ngừng cười, Lục Vân Sơ cũng không hỏi thêm, bận rộn cả ngày, nàng hơi buồn ngủ, che miệng ngáp một cái: "Đi thôi, rửa mặt đi ngủ, chúng ta lên giường đón giao thừa cho ấm áp."
Văn Triển dĩ nhiên gật đầu đồng ý.
Hai người rửa mặt xong nằm trên giường, Lục Vân Sơ không biết từ đâu lấy ra một cái túi gấm đỏ tươi, đặt bên cạnh gối của Văn Triển, giải thích: "Tiền lì xì."
Văn Triển thắc mắc nhìn nàng.
Nàng ngượng ngùng gãi đầu: "Tuy vật này là của trưởng bối tặng cho vãn bối, nhưng ý nghĩa rất tốt, ta cứ bỏ qua quy củ này, chỉ cầu may mắn thôi."
Văn Triển mặc trung y, xung quanh không có giấy bút, chỉ có thể viết chữ trên tay nàng: Ý nghĩa gì?
"Chàng không biết à?" Lục Vân Sơ kinh ngạc.
Văn Triển gật đầu.
Nàng liền cười tươi, khoanh chân: "Vậy thì xem như kể chuyện cho chàng trước khi ngủ vậy. Chuyện là, tương truyền ngày xưa có một con quái thú gọi là ‘Niên’, đầu có sừng, thân có răng nanh, vô cùng đáng sợ, cứ mỗi dịp tết đến lại đi hại người. Nếu ‘Niên’ muốn làm hại trẻ con, đứa bé có thể dùng tiền mừng tuổi để hối lộ nó, biến dữ thành lành, cầu bình an."
Văn Triển mỉm cười viết chữ lên tay nàng: Nhưng ta không phải trẻ con.
Lục Vân Sơ bĩu môi: "Ta mặc kệ, dù sao cũng chỉ là cầu may, trừ tà đuổi quỷ, cầu cho chàng thân thể khỏe mạnh, có thể áp chế tà khí trong cơn ác mộng cũng tốt."
Văn Triển sững người, rồi lại mỉm cười, lần này nụ cười rất ôn hòa, dưới ánh nến leo lét, dịu dàng quá đỗi.
Lục Vân Sơ có chút ngại ngùng, thu hồi vẻ ngốc nghếch, biện giải: "Đừng nhìn nữa, kể chuyện xong rồi, ngủ đi ngủ đi." Chẳng biết là ai nói muốn thức giao thừa.
Văn Triển không phản bác, cùng nàng nằm xuống.
Vừa nằm xuống, tiếng chuông ngân vang cổ kính từ xa vọng lại, đây là năm mới đã đến.
Lục Vân Sơ lại trở mình, nói với Văn Triển: "Chúc mừng năm mới."
Văn Triển cũng ngồi dậy theo, hắn không nói được, chỉ có thể cẩn thận từng nét một viết lên tay nàng: Chúc mừng năm mới.
Ngứa ran, khiến lòng người xao xuyến.
Lục Vân Sơ rút tay về, cùng hắn nhìn nhau cười, lại nằm xuống.
Nàng vừa mới nô đùa xong, vẫn còn phấn khích, chẳng buồn ngủ chút nào, nhìn chằm chằm màn giường hỏi: "Văn Triển, hôm nay chàng có vui không?"
Văn Triển nghiêng đầu, nàng đưa lòng bàn tay ra.
Hắn liền viết chữ lên tay nàng, ngọn nến tắt, cảm giác lập tức phóng đại lên gấp bội.
Nàng cảm thấy hắn viết chữ chậm hơn thường lệ, dường như đang cân nhắc.
——Ta lần đầu tiên trải nghiệm được cái gọi là "ăn Tết", sẽ nhớ mãi. Hôm nay ta rất vui, cảm ơn nàng.
Chưa viết xong chữ cuối cùng, Lục Vân Sơ đã nắm c.h.ặ.t t.a.y lại: "Cảm ơn gì chứ."
Nàng nói: "Ta đã hứa rồi mà, ta sẽ cho chàng ăn thật nhiều món ngon." Nàng xoay người, nằm sấp trước mặt Văn Triển, giọng điệu trang nghiêm: "Ta còn muốn cùng chàng sống vui vẻ, đưa chàng trải nghiệm cuộc sống trần gian."
Văn Triển run lông mi, khẽ nhíu mày, nghiêm túc tìm kiếm bóng hình nàng trong bóng tối.
Ánh mắt hắn như một hồ nước phản chiếu ánh trăng sáng, rõ ràng không có gió, mặt hồ lại nổi lên gợn sóng, lăn tăn từng đợt, ánh trăng hóa thành những tia sáng vụn vỡ, như sao như ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK