Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Triển chỉ có thể đáp lại nàng bằng những cơn run rẩy nhẹ, hắn có chút sợ hãi, sợ hãi bản thân sẽ tan chảy thành một vũng dung nham.
Nàng như đang tự nói với chính mình, lẩm bẩm: "Ta vẫn thường nghĩ, thế nào là thật, thế nào là giả. Chẳng biết là Trang Chu mộng thấy mình hóa bướm, hay là bướm mộng thấy mình là Trang Chu." Nàng thoa lớp thuốc bột cuối cùng lên vết thương: "Nhưng ta biết, lúc này nỗi buồn của ta là thật, ta chạm vào chàng là thật."
Đầu óc Văn Triển rối bời, chóp mũi rịn một lớp mồ hôi mỏng. Hắn cảm giác mọi âm thanh trên thế gian đều biến mất, chỉ còn lại giọng nói dịu dàng của nàng và tiếng tim đập như sấm dậy của chính mình.
Nàng bỗng vỗ vỗ vai hắn, nói: "Bôi thuốc xong rồi."
Hắn đột nhiên hoàn hồn, lập tức nhấc vạt áo đang chồng chất trên eo bụng, cuống cuồng mặc đại vào người.
Lục Vân Sơ giữ hắn lại, bất đắc dĩ cười khẽ: "Thuốc vừa mới bôi xong, chàng định cọ hết ra sao?"
Văn Triển cứng đờ, cảm giác này thật sự quá tệ, vừa bối rối vừa vụng về, lại xen lẫn một chút ngọt ngào tội lỗi khó kìm nén.
Lục Vân Sơ di chuyển đến trước mặt hắn, giật phăng dải lụa buộc màn giường, xung quanh bỗng chìm vào yên tĩnh, an tường tĩnh lặng. Một lớp màn mỏng manh ngăn cách sự hỗn loạn và hoang đường của thế giới bên ngoài, tạo cho họ một thế giới nhỏ bé để nương tựa.
Nàng tiếp tục hoàn thành câu nói còn dang dở: "Cũng giống như lúc này, chúng ta yên lặng nép mình trong không gian nhỏ bé này, ta cảm thấy rất an lòng, lại hà cớ gì phải sợ thật giả?"
Văn Triển không còn run rẩy và hoảng hốt nữa, hắn chậm rãi ngẩng đầu, cuối cùng cũng chạm mắt với nàng, động tác này khiến hắn trông vô cùng ngoan ngoãn, như một chú thú nhỏ dè dặt thò đầu ra.
Đôi mắt hắn đen láy sáng ngời, chất chứa những cảm xúc mâu thuẫn, trong lòng hắn là sự e thẹn không giấu nổi, cũng có sự rụt rè tự ti, nhưng ánh mắt lại để lộ ra sự rung động khó kìm nén nhất.
Lục Vân Sơ giúp hắn nâng vạt áo lên, dịu dàng giúp hắn mặc từng lớp áo vào, cuối cùng khom lưng, chậm rãi thắt chặt đai lưng cho hắn.
Nàng nhìn Văn Triển, nhớ đến vầng trăng khuyết hôm ấy. Hai kiếp trước nàng không phát hiện ra những điều này, chỉ cảm thấy như đang rơi vào một trò chơi không có hồi kết, chưa từng sợ hãi. Còn kiếp này, nàng phát hiện ra cũng chỉ chùn bước trong khoảnh khắc, ngay sau đó liền tràn đầy sức mạnh, bởi vì nàng trải qua hai kiếp giãy giụa, vòng vo tam quốc, cuối cùng cũng gặp được Văn Triển.
"Ta sẽ không sợ hãi, không yếu đuối, không lùi bước." Nàng nói với Văn Triển, bất kể hắn có thể hiểu được hay không: "Vì vậy, chàng có thể thành thật với ta, không cần phải kiêng dè."
Văn Triển nở nụ cười.
Chẳng nhớ đã bao lâu rồi, hắn ngồi trong bóng tối, sắp sửa hòa mình vào bóng tối mãi mãi.
Trong màn sương mù mịt, không biết là ngày nào, có một người lảo đảo xông vào, ngồi bên cạnh hắn, chia cho hắn một viên kẹo, nói với hắn "Ở đây thật yên tĩnh".
Hắn mới biết, thì ra số phận có thể ban tặng cho hắn một món quà lớn như vậy.
Cái sân mà Văn Triển đang ở thực sự quá hoang vắng, sắp Tết rồi, Lục Vân Sơ xắn tay áo chuẩn bị dọn dẹp lại cho có không khí náo nhiệt một chút.
Văn Giác tuy miệng thì luôn mồm nói "Ta là hạ nhân của ngươi sao", nhưng cuối cùng vẫn cam chịu đi sắm sửa một đống đồ Tết, chắc nguyên nhân chủ yếu là do áy náy với Văn Triển.
Còn một khoảng thời gian nữa mới đến Tết, Lục Vân Sơ đã bắt đầu lần lượt dán tranh Tết lên cửa sổ, hình nào đẹp là dán hình đó, ô cửa sổ chạm trổ hoa văn cổ điển, tao nhã cứ thế bị nàng dán thành kiểu nông thôn.
Ngay cả một người quanh thân tỏa ra khí chất lạnh lẽo cô tịch như Văn Triển, khi ngồi bên cửa sổ, cũng không còn cảm giác tàn tạ nữa, mà tràn đầy sức sống, cứ như ngoài kia là cánh đồng tràn ngập hy vọng.
Văn Triển mặc y phục mới, khoác áo choàng da lông thú, viền áo được đính một vòng lông cáo trắng như tuyết, càng tôn lên vẻ thanh tú ôn nhuận, dáng người thẳng tắp.
Hắn bất đắc dĩ đi theo sau Lục Vân Sơ, thấy nàng bê cái ghế nhỏ chạy lung tung dán giấy đỏ lên cửa sổ, cứ thấp thỏm lo âu vây quanh nàng, sợ nàng lỡ chân té ngã.
Đợi đến khi Lục Vân Sơ cuối cùng đã phá nát xong ô cửa sổ sạch sẽ cuối cùng, hắn mới đưa quyển sổ đến trước mặt nàng: "Hơi nóng".
Lục Vân Sơ quay lại nhìn hắn thêm vài lần rồi mới gật đầu đáp: "Vậy cởi ra đi, lạnh thì nhớ mặc vào đó".
Văn Triển cởi áo choàng, định treo lại trong nhà, Lục Vân Sơ cũng định cùng hắn quay vào, bỗng cảm thấy người cứng đờ, cái cảm giác dẫn dắt cốt truyện đã biến mất từ lâu, nay lại quay về.
Thời gian gần đây, vai nữ phụ của bản cô nương không có đất diễn, xem như được nghỉ một kỳ nghỉ dài, nhưng kỳ nghỉ nào rồi cũng có lúc kết thúc, xem ra lại phải chạy theo cốt truyện rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK