Lục Vân Sơ bất lực, trưa nay ăn muộn, giờ cũng chưa đói, dù sao cũng rảnh rỗi, chi bằng cùng hắn lên giường nằm một lát.
"Ta buồn ngủ rồi, ta muốn về giường ngủ."
Lúc này, Văn Triển mới dần thoát khỏi cơn buồn ngủ, nhìn nàng khó hiểu. Bây giờ nàng trông tràn đầy năng lượng, rõ ràng là đã ngủ đủ rồi.
Thế nhưng hắn luôn rất nghe lời, Lục Vân Sơ muốn lên giường ngủ, hắn liền đi theo nàng.
Lục Vân Sơ vừa nằm xuống giường, Văn Triển liền lập tức nằm xuống theo, rúc vào bên cạnh nàng, cuộn tròn người ngủ thiếp đi.
Lục Vân Sơ nhắm mắt, giả vờ như đang ngủ, Văn Triển nằm yên một lúc, rồi từ từ dịch người về phía nàng, nhẹ nhàng áp sát vào nàng mà ngủ.
Hai người cứ như hai chiếc thìa úp vào nhau, giường rộng thế này, cứ phải chen chúc với nhau.
Cuối xuân đầu hè, nhiệt độ chưa hẳn là quá cao, nhưng hai người nằm sát nhau lâu cũng sẽ nóng, Lục Vân Sơ cảm thấy lưng mình đã bắt đầu toát mồ hôi.
Nàng cảm thấy Văn Triển thiếu cảm giác an toàn quá mức, chắc là bị dọa sợ rồi, nhưng nàng cũng chẳng biết phải an ủi hắn thế nào, chỉ có thể cùng hắn sống như bình thường, để hắn dần dần trở lại trạng thái ban đầu.
Tuy nhiên, nàng thật sự nóng không chịu được nữa, khẽ nhích người ra một chút, làn gió mát lạnh lập tức luồn vào lưng, chưa kịp tận hưởng cảm giác thoải mái, Văn Triển đã khẽ hừ một tiếng, mơ màng áp sát vào nàng lần nữa.
Lục Vân Sơ ngẩn người, một lúc sau mới nhận ra đó là tiếng Văn Triển lơ mơ trong giấc ngủ.
Thật là kỳ lạ, trước đây dù trong bất cứ hoàn cảnh nào hắn cũng rất yên lặng, ngay cả khi bị đau cũng cố nhịn, đừng nói là khi ngủ, hắn đúng là một người bạn cùng phòng yên tĩnh hoàn hảo.
Lục Vân Sơ lặng lẽ chống tay ngồi dậy, xoay người nhìn hắn.
Hắn hẳn là mệt lắm, đã lâu không được nghỉ ngơi, giờ cuối cùng cũng yên lòng, đầu vừa chạm gối đã ngủ say.
Cảm giác người trong lòng rời đi, giấc ngủ chẳng mấy yên ổn của Văn Triển bị cắt ngang, mơ màng mở mắt, còn chưa kịp giật mình thì đã bắt gặp khuôn mặt Lục Vân Sơ ghé sát lại gần.
Nàng khẽ hôn lên trán hắn, dịu dàng nói: "Ngủ đi, ta ở đây trông chàng ngủ."
Văn Triển cố gắng vùng vẫy để tỉnh lại, nhưng không thể chống lại cơn buồn ngủ, rất nhanh liền nhắm mắt, lại chìm vào giấc mộng.
Lục Vân Sơ đã hứa với hắn rồi, sẽ không nuốt lời, dựa vào mép giường trông chừng hắn, cho đến khi hoàng hôn khuất bóng, căn phòng chìm vào bóng tối, nàng vẫn chưa rời đi.
Tuy rất mệt nhưng Văn Triển không quen chìm vào giấc ngủ lâu, trạng thái vô tri vô giác khiến hắn cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nên hắn chỉ ngủ một canh giờ đã tỉnh dậy.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là tìm Lục Vân Sơ, trước mắt tối mù mịt, đầu óc còn chưa tỉnh táo, hắn vẫn còn đang mơ màng thì đã có người nắm lấy tay hắn.
"Ta đây." Giọng nàng rất nhẹ, như sợ tiếng động sẽ xua tan cơn buồn ngủ của hắn.
Văn Triển ngẩn người, theo bản năng nắm lại tay nàng.
"Ngủ tiếp đi." Nàng khẽ bóp nhẹ đầu ngón tay hắn.
Lúc này Văn Triển mới hoàn toàn tỉnh táo, trái tim bất an của hắn cuối cùng cũng được thả lỏng, mới nhận ra lúc chiều Lục Vân Sơ nói muốn về phòng ngủ, thực chất là muốn dỗ hắn đi ngủ.
Hắn nhớ lại mấy lần vùng vẫy lúc nãy mở mắt ra, Lục Vân Sơ đều khẽ hôn lên trán hắn, hứa sẽ trông hắn ngủ, thì thật sự vẫn luôn ở bên cạnh không hề rời đi.
Hắn lúc này mới có cảm giác chân thật rằng nàng đã thực sự trở về thế giới của hắn, trong lòng mềm nhũn, cất tiếng nói: "Đa tạ."
Vẫn là giọng khàn khàn ấy, vừa ngủ dậy càng rõ rệt hơn.
Lục Vân Sơ mỉm cười: "Đa tạ gì chứ?"
Văn Triển không nói nữa, có quá nhiều điều muốn cảm ơn, không biết bắt đầu từ đâu, nên chỉ có thể nói lời cảm ơn đơn giản.
Lục Vân Sơ hỏi hắn: "Còn buồn ngủ không?"
Hắn lắc đầu, đầu cọ xát trên gối tạo ra tiếng sột soạt, trông ngây ngô dễ thương.
Lục Vân Sơ đang định dỗ hắn thêm một chút thì bỗng nhiên ngoài sân vang lên tiếng gọi oang oang: "Nữ nhi, nữ nhi ơi!"
"Ê, giờ này sao lại đóng cửa, ngủ sớm vậy hả?"
Lục Vân Sơ lập tức cảm thấy bất đắc dĩ, may mà bọn họ chỉ đang ngủ thôi, nhỡ đâu còn kèm theo chút chuyện khác, tiếng gọi này của ông chẳng phải sẽ làm náo loạn hết cả lên sao.
Không được, vì cuộc sống hài hòa, nàng phải nói trước với lão phụ thân, sau này đừng có xồng xộc xông vào sân như vậy.
Nàng vỗ vỗ cánh tay Văn Triển: "Ta ra mở cửa."
Văn Triển ngồi dậy, mặc áo, thắp đèn, trước khi Lục Vân Sơ mở cửa vội vàng đuổi theo nàng, khoác áo ngoài cho nàng.
Lục Vân Sơ vỗ trán: "Suýt quên mất."
Vừa mở cửa, Lục Kính đã vội vàng lên tiếng: "Ây da, nghỉ ngơi thế nào rồi, sao giờ này mới ra mở cửa?"
Lục Vân Sơ gật đầu: "Cũng tạm được ạ."
"Vậy thì tốt, ta đã dặn tửu lâu làm một bàn toàn món ngon, hai đứa thu xếp qua đó nhé, chúng ta phải ăn mừng Vân Sơ tỉnh lại chứ nhỉ?" Ông vừa nói vừa bảo: "May mà ta đích thân tới gọi, chứ không hai đứa cứ đóng cửa tắt đèn thế này, đứa nha hoàn nào dám gõ cửa gọi chứ."
Danh Sách Chương: