Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sức lực, động tác có vẻ đặc biệt nhẹ nhàng, chậm rãi, chiếc thìa sứ trắng chạm vào môi, phủ lên một lớp bóng nhạt.
Trông hắn có vẻ ngoan ngoãn đến ngốc nghếch... giống như vừa rồi vậy.
Lục Vân Sơ bối rối quay mặt đi, cố gắng không để tâm trí mình nghĩ lung tung.
Nhưng một lúc sau, nàng lại không nhịn được mà nhìn xuống đôi môi hắn.
Ánh mắt nàng nóng bỏng, cho dù Văn Triển có đần độn đến đâu cũng có thể nhận thấy điều gì đó không ổn.
Hắn ngờ vực có phải do thức uống nóng quá, ngọt quá, khiến lồng n.g.ự.c mình cũng nóng bừng lên.
Cái nóng lan dần lên mặt, làn da trắng như tuyết của hắn ửng lên màu hồng như hoa anh đào, rất nhạt, nhưng đủ để làm cho mắt hắn long lanh. Màu sắc dịu dàng như mùa xuân về trên đất, cánh hoa rơi lả tả, khiến lòng người ngứa ngáy.
Lục Vân Sơ dời mắt, hắng giọng: "Bệnh của chàng bây giờ có còn đau như trước không?"
Văn Triển ăn xong thìa cuối cùng, đặt thìa xuống, đẩy bát đi, rồi lắc đầu.
"Đỡ hơn nhiều rồi à?"
Câu hỏi này khiến Văn Triển khó trả lời, bởi vì khi hắn nhớ lại chuyện vừa rồi, hắn chỉ nhớ cảm giác nàng hôn mình, hoàn toàn không nhớ rõ mức độ đau đớn.
Hắn mãi không trả lời, Lục Vân Sơ bèn cười nói: "Ta đoán là đỡ hơn nhiều rồi phải không?"
Văn Triển bừng tỉnh khỏi hồi ức, vội vàng gật đầu, thuận theo lời nàng nói, sợ nàng phát hiện ra điều gì đó không ổn ở mình.
Nhưng Lục Vân Sơ không phải là người tốt bụng gì, cho dù không nhận ra suy nghĩ của Văn Triển, nàng cũng sẽ lái câu chuyện theo hướng mà Văn Triển không muốn trả lời.
Nàng tiếp lời: "Quả nhiên là đỡ hơn nhiều rồi, nếu không—" Nàng nghiêng người, cúi đầu nói: "Sao chàng lại nắm chặt đai lưng của ta không cho ta đi chứ hả?"
Lông mi Văn Triển run lên, ngẩng phắt đầu nhìn nàng, rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, như thể bị bỏng.
Nàng tiến lại gần hơn, chọc chọc hắn: "Nói thật đi, không còn đau nữa phải không?"
Văn Triển chẳng nghe thấy gì cả, đầu óc ong ong, chỉ có thể phán đoán đó là một câu hỏi, nên hắn gật đầu lia lịa.
"Vậy ta lại gần thì sao, còn đau nữa không?" Nàng lại hỏi.
Lần này Văn Triển không gật đầu ngay, hắn nghe được từ khoá, không dám trả lời bừa, sợ hối hận.
Mãi một lúc sau, hắn mới cứng nhắc lắc đầu.
Lục Vân Sơ cười: "Nói dối."
Lời nói dối của Văn Triển bị vạch trần, hắn bỗng trở nên luống cuống, tay chân vung vẩy quay mặt đi, không dám đối mặt với ánh mắt của nàng.
Nào ngờ trên môi bỗng nhiên lạnh toát, đầu ngón tay nàng lại đặt lên môi hắn.
Nàng nhẹ nhàng xoa nắn hai cái, một luồng tê dại đáng sợ chạy từ môi lên da đầu, sống lưng hắn lập tức thẳng tắp, căng cứng.
Hơi thở của Văn Triển cứ thế mà rối loạn, nhưng cho dù vậy, hắn cũng sẽ không đẩy nàng ra.
Thật là dễ tính. Lục Vân Sơ thầm than trong lòng.
"Vậy lúc cắn chàng, chàng có đau không?" Nàng khẽ hỏi.
Văn Triển hoàn toàn mất bình tĩnh, bật dậy, lùi lại mấy bước, xô đổ ghế đẩu, ngã xuống cạnh giường.
Hắn chống người ngồi dậy, thở hổn hển vài cái, cố gắng ổn định trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lúc lúng túng như vậy mà vẫn không quên trả lời câu hỏi của Lục Vân Sơ, hắn lắc đầu.
Lục Vân Sơ tiến lại gần, ngồi xuống sát bên hắn.
Văn Triển căng cứng người, ngay cả khóe miệng cũng mím chặt.
"Quay lại, nhìn ta." Nàng nói.
Hắn ngoan ngoãn nghe lời Lục Vân Sơ, lập tức cúi đầu.
"Cúi đầu xuống."
Hắn làm theo.
Văn Triển cao hơn Lục Vân Sơ rất nhiều, chỉ khi cúi đầu mới có thể nhìn thẳng vào nàng.
Khi hắn cúi đầu, hàng mi dày rủ xuống, rõ ràng là một đôi mắt lạnh lùng đến cùng cực, nhưng lại toát ra vẻ dịu dàng nhàn nhạt, như trăng sáng vào lòng, băng tuyết dần tan.
Hắn thật đẹp, nhất là lúc hoảng hốt, hàng mi khẽ run, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp đến vô hồn, lại vì động tác nhỏ này mà trở nên linh động, tựa như rượu mạnh mang hương vị ngọt ngào thanh khiết, chỉ một ngụm là có thể khiến người ta rơi vào ảo cảnh choáng váng.
"Cúi thấp xuống thêm chút nữa."
Thấp xuống thêm nữa, là quá gần rồi.
Văn Triển do dự một chút, vô thức nín thở.
Nhưng nàng không đợi chàng do dự, cố gắng ngẩng cằm lên, hôn lên môi hắn.
Hành động của nàng quá bất ngờ, cả người Văn Triển mềm nhũn, như giẫm hụt chân, rơi vào tầng mây êm ái.
Nàng chạm nhẹ rồi rời đi, khóe miệng vẫn còn treo nụ cười tinh quái, nhưng lại nghiêm túc nói: "Ta giúp chàng nhớ lại một chút."
Văn Triển hoàn toàn ngây người, mắt không chớp nhìn nàng, mặt dần đỏ lên, ngay cả môi cũng biến thành màu phấn, chưa bao giờ có huyết sắc như vậy.
"Vậy chàng nhớ ra chưa, có đau không?" Nàng hỏi.
Văn Triển cái gì cũng không nghe thấy, chỉ thấy đôi môi nàng đóng mở nói gì đó.
Nụ cười tinh quái trên khóe miệng nàng càng đậm hơn: "Nếu chàng không trả lời được, vậy ta lại giúp chàng nhớ lại một chút nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK