Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ta biết mình không nên nhìn chủ tử, nhưng hắn ta nhịn không được ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống cằm trắng nõn của Liễu Tri Hứa. Chỉ một cái liếc mắt, lại vội vàng dời đi.
Liễu Tri Hứa dường như không nhận ra ánh mắt của hắn ta, chỉ lẩm bẩm tự nhủ: "Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, đế hậu, biết bao nhiêu nữ tử phải ghen tị đây?"
Giọng nói của Liễu Tri Hứa rất nhỏ, dễ dàng bị tiếng mưa che lấp: "Nhưng mà đế hậu đế hậu, tại sao ta phải làm cái 'hậu' xếp sau chứ?"
Mười ngày sau, Lục Vân Sơ và Văn Triển lại lên đường.
Trường An thành cách phủ Thái Nguyên không tính là quá xa, nhưng con đường này thật sự không thuận lợi. Bởi vì chiến sự liên miên, giặc cỏ ngày càng nhiều, trên đường gặp phải mấy đợt, thị vệ cơ bản đều bị thương.
Bọn họ đành phải nghỉ ngơi một thời gian ở một tòa thành trì.
Lục Vân Sơ lần đầu tiên cảm nhận được tâm trạng sắp về nhà, vừa vui mừng vừa hồi hộp, nhưng Văn Triển thì hoàn toàn ngược lại, hắn gần đây rất bất an, đêm khó ngủ yên.
Lục Vân Sơ vốn còn tưởng hắn sắp gặp nhạc phụ nên lo lắng, nhưng sau đó phát hiện không phải đơn giản như nàng nghĩ.
Văn Triển nhìn sao trời cau mày, Lục Vân Sơ tiến lên hỏi han, hắn lắc đầu, viết trên tay nàng: Chỉ là linh cảm thôi.
Linh cảm của hắn quả nhiên không sai.
Liễu Tri Hứa tranh quyền đoạt vị với Văn Giác, cốt truyện sụp đổ, câu chuyện của nam nữ chính hoàn toàn thay đổi, Liễu gia vốn an phận thủ thường nay tiến quân vào Kinh Nam, nam nữ chính vốn nên cùng nhau chinh chiến thiên hạ lại trở thành kẻ thù, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Văn Giác liên tục lùi bước, cuối cùng chọn liên thủ với kẻ phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết.
"Định Bắc Hầu?"
Lục Vân Sơ nghe thị vệ trưởng báo tin, đầu óc ong ong, khó tin nổi.
Định Bắc Hầu là kẻ trong sách cùng kẻ soán ngôi bức vua thoái vị, tuy rằng "cáo c.h.ế.t chó săn mệt", tân đế và hắn ta âm thầm đấu đá, nhưng hắn ta vẫn luôn là kẻ ác, tội ác chồng chất, liên thủ với hắn ta đồng nghĩa với việc phản bội lại lòng trung nghĩa của Văn gia bao đời.
Lục Vân Sơ quay đầu nhìn Văn Triển, hắn cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm.
Nàng ngồi xổm xuống, nắm lấy tay hắn.
Văn Triển không hề đau buồn, hắn nắm lại tay Lục Vân Sơ, nở một nụ cười an ủi nàng.
"A Triển." Lục Vân Sơ không biết diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào. Tuy tiền triều đã diệt vong, mọi chuyện đã qua như mây khói, nhưng Văn Giác có thể liên thủ với bất kì ai, chỉ là không thể liên thủ với Định Bắc Hầu. Phụ thân hắn vì bảo vệ hắn mà chết, hắn làm thế này sao ăn nói với liệt tổ liệt tông?
Văn Triển lại là người an ủi nàng: Văn Giác là người thông minh.
Lòng Lục Vân Sơ nghẹn lại, đau lòng vì cốt truyện sụp đổ sau những diễn biến phi lý: "Nhưng huynh ấy không thể—"
Văn Triển lắc đầu.
——Đây là lựa chọn tốt nhất.
Lục Vân Sơ không nói gì nữa.
Lúc này, thị vệ trưởng buộc phải gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: "Phu nhân, thiên hạ đại loạn rồi, chúng ta e là không thể đến phủ Thái Nguyên được nữa."
Lục Vân Sơ không khỏi lo lắng, vội vàng hỏi: "Bây giờ nên đi đâu?"
Thị vệ trưởng tuy trung thành với Văn Giác, nhưng do đã ở cùng với Lục Vân Sơ khá lâu, nên từ lâu đã coi nàng như người nhà.
Hắn ta nói: "Lạc Dương."
Nghe cái tên này, sắc mặt Lục Vân Sơ thoáng chốc trắng bệch, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, phân phó xuống dưới lập tức lên đường.
Việc không thể trì hoãn, bọn họ không chần chừ nữa, chuẩn bị hành trang gọn nhẹ lên đường. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa quán trọ, trời lại bắt đầu đổ tuyết lớn.
Đội trưởng thị vệ ngạc nhiên nói: "Gần tháng Năm rồi mà sao còn tuyết rơi nữa?"
Lục Vân Sơ nhìn bầu trời xám xịt, lòng cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Không hiểu sao, nàng có linh cảm mãnh liệt rằng cốt truyện hoàn toàn sụp đổ đã khiến thế giới đảo lộn, vì vậy trời đất mới có hiện tượng dị thường.
Nàng nghiêng đầu, thấy Văn Triển cũng đang cau mày nhìn lên trời, khóe miệng mím chặt.
Nàng có chút sợ hãi, nhưng lại cảm thấy có lẽ là mình đa nghi, cốt truyện sụp đổ cũng không đến mức ảnh hưởng đến thiên tượng, có lẽ chỉ là biến đổi khí hậu thôi.
Văn Triển bỗng nắm lấy tay nàng, viết lên lòng bàn tay nàng: Nếu Thiên Đạo sụp đổ, ta sẽ biến mất sao?
Câu hỏi này nghe có vẻ hoang đường và đáng sợ, nhưng Lục Vân Sơ không thể đưa ra câu trả lời phủ định, nàng cụp mắt xuống: "Ta không biết."
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, trong nháy mắt đã phủ trắng mặt đất, một màu trắng xóa.
"Thời tiết gì kỳ vậy."
"Thật là ma làm."
Mọi người bắt đầu hoang mang lo lắng, tiếng bàn tán ngày càng nhiều.
Văn Triển lại viết lên lòng bàn tay nàng: Vậy nàng sẽ biến mất sao?
Lục Vân Sơ bỗng chốc nghẹt thở, một lúc sau mới nói: "Ta cũng không biết." Trước đây nàng chỉ nghĩ đến việc thoát khỏi cốt truyện, chống lại số phận, chưa từng nghĩ đến hậu quả. Nàng cứ nghĩ như trong truyện cổ tích, chỉ cần đánh bại quái vật là có thể sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK